69- TỪ TRƯỜNG THIỆN ÁC TRONG KHÔNG GIAN
(27:49) Cho
nên đạo Phật đi vào con đường khoa học, khi một người sống nói điều này thế kia
hoặc đang ngồi đây đều có từ trường phóng ra, từ trường đâu phải là linh hồn, một
danh từ từ trường thì đó là danh từ của khoa học. Chúng ta Thầy đem một cái ví
dụ: một thanh nam châm và một thanh sắt thì chúng ta sẽ thấy nam châm nó sẽ hút
cái thanh sắt. Cái từ trường mà hút thanh sắt đó là từ trường.
Chúng ta vô
hình nhìn không thấy nhưng mà có lực hút rất mạnh. Thầy nói những cái cần cẩu
người ta dùng nam châm điện, thì người ta móc một cái kiện hàng rất lớn thì người
ta chỉ cần cho một dòng điện vào một cái thanh sắt nó trở thành một cái nam
châm điện một kiện hàng rất lớn nó sẽ hút rất là chặt.
Do đó cái cần
cẩu đó mới từ ở dưới xe tải nó mới lôi cái kiện hàng đó lên cao và để vào tàu,
hoặc từ ở dưới tàu biển nó lôi cái kiện hàng đó để lên xe tải rồi từ đó xe tải
chở đi, chứ không ai vác một cái kiện hàng như cả một cái xe hơi hoặc cả một
cái vật gì trong đó rất nặng. Chỉ có nam châm điện tức là có nam châm điện nó làm
việc đó được.
Vậy thì cái
sức hút, cái sức hút đó là cái từ trường, vậy từ trường đó rất mạnh chứ đâu phải
yếu. Chúng ta ngồi đây chúng ta nói một lời nói, chúng ta tức giận, chúng ta la
một tiếng, chúng ta đưa tay đánh người thì những cái hành động đó đều phóng xuất
ra từ trường. Cho nên chúng ta nên nhớ rằng xung quanh chúng ta toàn là từ trường.
Vì vậy mà
khéo léo những từ trường đó, một cơn sân chúng ta phóng xuất ra từ trường, từ
trường đó tương ưng sẽ sanh làm một con người, một con vật hung dữ. Chúng ta vẫn
còn sống, vẫn có sự tái sanh. Một cái cây xoài ra trái mà nó đâu những ra trái
có một trái đâu, một con người là một cây xoài, nhân mà thì nó phải ra quả chứ
sao.
(29:53) Hàng
ngày chúng ta giận bao nhiêu là nó ra bao nhiêu quả sân, hàng ngày chúng ta phiền
não bao nhiêu là nó sanh ra bao nhiêu quả phiền não. Chứ đâu phải rồi đợi chúng
ta chết rồi mới đi sanh sao? Quý vị nói nhân quả nhìn cây xoài có phải là nhân
quả không? Cây xoài còn sống mà bao nhiêu hạt và lên bao nhiêu cây, thì chúng
ta vẫn còn sống vẫn còn sanh ra biết bao nhiêu người.
Do hành động
thiện thì sanh những người lành, mà hành động ác thì sanh những người dữ, và nếu
ác hơn nữa và ác độc hơn nữa, thì những từ trường của chúng ta sanh ra những
cái loài vật khác. Cầm dao cắt cổ con gà, tưởng là cái hành động cầm dao cắt cổ
con gà là xong sao, là để chờ chúng ta trả cái quả đau chừng cổ chứ sao. Còn
hành động cầm dao cắt cổ con gà, con gà vừa chết thì hành động của chúng ta
cũng tái sanh làm một con gà.
Do ai mới có
con gà bị cắt cổ hôm nay? Do chúng ta. Cho nên nhân quả mà, để rồi con gà đó phải
chịu người ta cắt cổ lại. Cái hành động ác của chúng ta phải trở thành một con
gà để trở thành một con gà người khác cắt cổ lại. Mỗi lần con vật bị cắt cổ như
vậy có đau đớn không quý vị? Đau đớn lắm!

Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét