67- TRẠNG THÁI CỦA NGƯỜI TU CHỨNG ĐẠO
(19:33) Còn
nếu chúng ta tu tập chứng đạo thì chúng ta có phương pháp chớ. Nhưng những người
đó phải là người xuất gia chứ không thể người cư sĩ mà chứng đạo được. Bởi vì
chúng ta phải sống buông xả chỉ còn ba y một bát như đức Phật, như các vị khất
sĩ biết đi xin ăn mà thôi. Nhưng nếu chúng ta không biết mà chúng ta xuất gia
cũng ba y một bát mà không biết phương pháp thì suốt đời chúng ta chỉ là một khất
sĩ đi xin ăn mà không làm chủ được sinh, già, bệnh, chết rất uổng một đời.
Trái lại biết
buông xả thế gian, biết sắp xếp gia đình, biết nuôi dưỡng con cái lớn khôn xong
xuôi rồi mới xuất gia đi tu để mục đích chúng ta đạt được đó là muốn tự tại
trong sinh tử, muốn chết hồi nào thì chết, muốn sống hồi nào thì sống và tâm sẽ
luôn luôn ở trong cái trạng thái bất động.
Bởi vì trạng
thái bất động là trạng thái Niết Bàn thì người ấy khi mà đã bỏ hết sống một đời
sống xuất gia thì chỉ còn sống độc cư trọn vẹn có một mình mình mình mà thôi,
không nói chuyện với một người nào khác. Cho nên phải lập hành trọn vẹn ăn thì
ngày một bữa không được ăn phi thời.
Còn quý vị
phật tử đang còn trong gia duyên thì ăn một ngày ba bữa hoặc hai bữa để lao động
để làm nuôi con mình, để giúp đỡ gia đình mình chứ không thể ăn ngày một bữa.
Còn những người xuất gia thì không nên ăn nhiều bữa mà chỉ ăn có một bữa. Bởi
vì mình xuất gia mình không làm ra hạt cơm mà mình ăn nhiều là phí của đàn na
thí chủ. Cho nên quý thầy mà ăn hai ba bữa thân mập như thế này tội lỗi, mang nợ
đàn na thí chủ trả mãi không hết.
Cho nên một
người xuất gia thì ăn ngày một bữa không được ăn phi thời và ngủ không được phi
thời phải có phương pháp phá hôn trầm, thùy miên, ngồi suốt ngày đêm không có
buồn ngủ thì người ấy mới thật sự là người giải thoát.
(21:38) Còn
hôn trầm, thùy miên là người ấy không bao giờ tu giải thoát được. Ngồi mà cứ gục
lên gục xuống làm sao mà giải thoát được. Vì vậy khi mà ăn không phi thời, ngủ
không phi thời thì phải giữ gìn tâm không phóng dật, mà giữ gìn tâm không phóng
dật thì phải sống độc cư không được được nói chuyện với bất cứ một người nào,
phải giữ trọn vẹn ở trong một cái chiếc thất có một mình gọi là nhập thất, thì
người ấy mới có thể bảo vệ và giữ gìn chứng đạo phương pháp tu tập hẳn hoi.
Tu tập đúng
cách thì tâm chúng ta sẽ bất động, thanh thản, an lạc, vô sự. Đó là trạng thái
chứng đạo của một người tu, như bây giờ trạng thái chứng đạo mọi người phật tử
chúng ta đều có.
Bởi vì chân
lý của đạo Phật là sự thật, chân lý là sự thật. Đức Phật dạy cho năm anh em Kiều
Trần Như là bốn chân lý, bài kinh gọi là Tứ Diệu Đế. Khổ con người chúng ta ai
cũng có, sanh ra làm người ai cũng có khổ, không có người nào là không khổ cho
nên đó là một chân lý của loài người. Tập là cái nguyên nhân sanh ra đau khổ
thì đức Phật nói đó là do lòng ham muốn của con người.
Vậy con người
có người nào không ham muốn, trừ ra có đức Phật mới không ham muốn. Cho nên
chúng ta có ham muốn vì vậy đó là nguyên nhân sanh ra sự đau khổ. Xác định quá
rõ ràng cụ thể đó là hai chân lý. Và chân lý thứ ba là Diệt Đế. Diệt Đế đức Phật
dạy: “Tâm bất động, thanh thản, an lạc và vô sự”.
(23:55) Vậy
thì bây giờ quý phật tử có được chứ không phải có người nào không có nhận được
tâm đó. Chúng ta ngồi lại chúng ta thấy tâm bất động nghĩa là tâm không nghĩ ngợi
một điều gì đó là bất động. Ai ở bên ngoài la hét, chúng ta không lưu ý có nghe
la hét chứ không phải không, nhưng không lưu ý, đó là tâm bất động. Và nhìn lại
tâm coi bất động như thế nào thì tâm thanh thản phải không?
Và ngồi đây
thân chúng ta ngồi đây không đau nhức không mệt mỏi thì đó là an lạc. Tâm thanh
thản, an lạc, thân tâm chúng ta hiện giờ qúy vị ngồi lại nghiệm coi có không,
có nhưng nó chỉ có một chút xíu à, cao lắm là được năm phút, còn tệ lắm là chưa
được nửa phút là có một niệm khởi trong đầu chúng ta. Mà khi một niệm khởi thì
làm sao chúng ta gọi là tâm thanh thản.
Quý vị ai
cũng có, mà chúng ta biết chúng ta có thì chúng ta phải biết cách thức để bảo vệ
giữ gìn cái chân lý đó. Mà khi bảo vệ giữ gìn mà chúng ta sống được với nó thì
lúc nào ngồi lại cũng thanh thản, an lạc, vô sự thì đó là chứng đạo, chứ không
phải chứng đạo là phóng hào quang, ánh sáng, tàng hình, biến hóa như người ta
tưởng tượng của một vị Phật không phải.

Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét