62- 3- TU SINH TRÌNH BÀY SỰ TU TẬP
(01:46:01) Tu
sinh: Dạ, kính thưa Thầy! Thì đó là về việc xả tâm ở bên ngoài. Còn giờ
tu tập của con thì con thấy, khi mà con ngồi lại đó thì bắt đầu nó thấy hơi thở,
thấy hơi thở bình thường, nhưng một hồi đó thì cái bệnh đầy hơi của con nó trào
lên nó làm chướng ngại, nó khó chịu con lắm, thì bắt đầu giữ tâm bất động không
được, thì con thấy nếu mà gom tâm trong hơi thở thì nó sẽ rối loạn, do nó kèm
theo với cái bệnh thì nó rối loạn. Cho nên con quyết tâm tác ý cái câu của Thầy
dạy là: "Tâm phải im lặng, luôn luôn im lặng sáng suốt trên tâm bất
động, thanh thản, an lạc và vô sự", thì con sẽ dùng cái câu tác ý đó,
sau khi tác ý rồi cái bắt đầu con nhìn lên trên đỉnh đầu của con, thì tất cả những
cảm thọ, khi mà con nhìn lên thì thấy cái tâm nó bất động ở trên đỉnh đầu. Những
cảm thọ nó không còn thấy nữa, và cảm thọ nó lui ngay cả cái bệnh sổ mũi của
con nó cũng bớt. Thì như vậy có đúng hay không, kính bạch Thầy?
Trưởng
lão: Đúng con!
Không có gì đâu. Đó là mình dùng cái Tâm Bất Động, dùng cái câu tác ý đó để
mình đối trị. Cho nên vì vậy mình giữ gìn được cái bất động đó thì nó sẽ bình
an, không có gì hết.
Tu sinh: Nhưng mà ở đây con chỉ nhìn ở
trên cái đỉnh đầu con thôi.
Trưởng
lão: Ờ! Coi như
là. Thật sự ra thì thay vì mình nhìn ở bên ngoài thì bắt đầu mình thấy cả cái
vũ trụ. Còn mình nhìn trên đầu mình thấy sự bất động, cái ý thức mình nó không
có nghĩ niệm gì hết đó là bất động, cũng được thôi, nhưng mà sau này nó sẽ làm
bất động chung cho cả cái không gian đó.
Tu sinh: Kính thưa Thầy, còn chỗ điểm
này nữa là, khi nhìn lên trên đỉnh đầu đó thì con thấy được sự bất động và thấy
cả hơi thở của nó bình thường, thấy cả hai. Nhưng mà nếu mà con gom tâm vào cái
hơi thở nhìn nó, nhìn vào cái hơi thở thì nó quên đi cái Tâm Bất Động, nhưng
con ở đây chỉ cảm nhận là trong những lần thì hồi nào tới giờ con đã quen cái
thói quen là tập trung vào trong hơi thở, và bị rối loạn hơi thở. Cho nên con xả
ra không còn nhìn cái hơi thở nữa mà chỉ nhìn vào cái Tâm Bất Động là chính.
(01:48:18) Trưởng
lão: Ờ! Cái bất động đó đúng, nhưng mà nó biết hơi thở coi như mình
nương hơi thở để thấy bất động. Bất động là chính, hơi thở là phụ cái đó là
đúng con, không có gì đâu.
Tu sinh: Còn khi mà con ngồi ở trong này
thì không sao. Nhưng mà khi đi ra ngoài thì con không có thấy hơi thở mà chỉ có
cảm nhận được cái bước đi, và thấy những cái, với chú ý ở trên bước đi thì nhìn
ở dưới đất để tránh những con kiến, nhưng mà con luôn luôn là nghĩ đến cái Tâm
Bất Động ở trên đỉnh đầu, là có đúng không không, bạch Thầy?
Trưởng
lão: Được, chứ
mình không có tập trung toàn bộ ở dưới bước đi, nhìn cái bất động của mình.
Tu sinh: Dạ! Ở đây con không có tập
trung vào bước đi, mà chỉ nhìn xuống đất để tránh kiến thôi, nhưng mà cái tâm
quan sát cái Tâm Bất Động
Trưởng
lão: Được, cái
đó được, không có gì đâu. Cho nên tu vậy được, đúng, không có sai. Ăn thua là ở
chỗ giữ cái Tâm Bất Động đó, cái đó là cái chính còn cái hơi thở, bước đi đó đều
là cái phụ của nó thôi.
Tu sinh: Kính thưa Thầy! Là con thấy
trong sự tu tập của con thì con thấy giới độc cư rất là quan trọng. Khi mà con
nghĩ cái niệm nó chỉ khởi lên thôi, thí dụ như nó khởi lên cái niệm là nghĩ đến
cơm ngon và những đồ vật khác, thì nó khởi lên cái niệm là phải viết thư rõ
ràng cho cô trước, để mà hướng dẫn cho cô là đi vào Tu viện thì mỗi người sẽ có
một cái áo tràng, và đi thăm quan thế nào, nó khởi lên thì con thấy cái tâm nó
luôn luôn lúc nào cũng nghĩ đến cái việc, nghĩ đến cái việc đoàn đi đến đây.
Thì con thấy là tâm nó quá động, thì con mới tác ý ngay liền tức khắc: "Trong
lúc này là phải tu tập, giữ giới độc cư để có sự chứng đạo, để mà làm gương cho
mọi người, lấy giới độc cư làm bí quyết thành công của Thiền Định",
ngay đó là xả được cái niệm, không cần phải viết thư gởi về cho ai hết.
Trưởng lão: Đúng vậy! Bởi vậy phải nhắc tâm
bất động, không phải làm cái điều đó, phải lo mà tu tập cho mình thôi, thì cứ
như vậy thì con sẽ thành công à. Chứ không khéo niệm này rồi, giải quyết niệm
này rồi, thì nó tới niệm khác, niệm khác giải quyết nữa thì như vậy hoàn toàn
là bị động hết. Tốt hơn là dừng ngay lại liền giữ bất động thôi, thì nó mới được
con.
Tu sinh: Kính thưa Thầy! Nhờ từ đó con mới
nghĩ ra một điều là nếu mà có niệm nào khởi lên mà mình theo cái niệm đó thì
lúc nào tâm mình cũng bị động hết. Bây giờ chỉ còn xả ra là mới có thể vào được,
con mới cảm nhận là sự sống của con hiện tại nó được bình an, nó không có lo lắng
hay buồn phiền bất cứ cái gì nữa hết. Còn đau bệnh trong thân của con thì ngày
nào nó cũng đánh hết, khi mà nó đánh gây buồn ngủ con thì nó không tu tập được
thì con dùng pháp Thân Hành Niệm. Còn không có, bình thường thì thôi, con chỉ
tu tập Chánh Niệm Tỉnh Giác hoặc là ngồi và có thể.
Trưởng
lão: Thì áp dụng
vậy là được rồi con, không có gì, không sao đâu, biết áp dụng pháp. Cho nên để
mình đối trị các cái chướng ngại pháp, để dẹp nó cho sạch, như vậy là đúng,
không có gì đâu. Cứ tu tập vậy tiến tới mãi và đồng thời cái thân có bệnh đó
thì ôm pháp cho chặt, ôm cái Tâm Bất Động cho chặt để đánh sập nó đi, đừng có để
nó, thì con thấy ôm cái bất động rồi thì con thấy cái bệnh nó giảm.
Tu sinh: Kính thưa Thầy! Trong thất nếu
mà con đi pháp Thân Hành Niệm thì có thể tu suốt buổi cũng vẫn được, và trên
pháp Thân Hành Niệm nó có cảm giác hỷ lạc, coi như là khi mà con gồng lên cái
vai cơ thì bắt đầu nó cảm giác là có cái sự hỷ lạc ở trên cái cơ khi gồng lên
và nó rất là thích thú, nó không có cảm thấy mệt, và những cái bệnh tật của con
nó cũng không có khởi lên được. Con thấy nghĩ rằng mục đích là phải giữ tâm bất
động, không cần phải tu tập pháp Thân Hành Niệm nhiều, chỉ sử dụng nó khi có
hôn trầm, thùy miên thôi. Như vậy thì con lúc mà không những trong giờ tu tập,
mà trong cái giờ bình thường con cũng hay tác ý là: "Tâm phải bất
động", khi có niệm khởi lên. Thì con chỉ tu tập như vậy mà con không
có nghĩ đến thời gian là bao nhiêu, mặc kệ nó. Cái thời gian đó thì con không
có tính là bao nhiêu hết cả, khi nào nó khởi niệm thì con giữ cái tâm con bất động.
Như vậy có được không Thầy?
Trưởng
lão: Được chứ
con, đó là mình tu tất cả các thời gian hết, đều không có gì hết, để bảo vệ cái
tâm bất động của mình, vậy tốt con, không có gì hết.
Tu sinh: Dạ, kính thưa Thầy là, cuối
cùng là con cũng mới có về nên con xin Thầy cho con xà bông giặt đồ với xà bông
tắm.
Trưởng
lão: Được mà Thầy
sẽ cho, ai thiếu gì thì nói Thầy sẽ cho hết.
Tu sinh: Con xin thành kính cảm ơn Thầy!
Trưởng
lão: Rồi bây giờ
xong rồi, bây giờ về mấy con.
HẾT BĂNG

Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét