60- 1- GIỜ KHẤT THỰC
Trưởng
lão: Không phải
vậy! Con làm vậy là con bị động mất, phóng dật. Bây giờ con lo phần tu của con
đó. Thầy nhắc như thế này nè, 10 giờ đi khất thực đi. Những người lớn tuổi thì
đúng 10 giờ người ta đi, thấy không? Đúng 10 giờ thì người ta đi. Thì bây giờ lần
đầu tiên đó, mình thấy cái người này đi, cái người lớn tuổi này đi rồi đó, tới
người lớn tuổi kia người ta đi từng lần lượt, ở trong Tu viện của mình. Ví dụ:
Như tám người đi mà bây giờ có hai người lớn tuổi thì chắc chắn là 10 giờ thì
cái người này khất thực cho cao lắm là 5 phút, hay là 10 phút đi, thì kế người
kia thì do đó sau đó mình canh chừng như vậy đúng 10 giờ là cái người thứ nhất
họ đi, tới người thứ hai đi, thì mình là người thứ ba là nó đúng mấy phút rồi
thì tới chừng đó mình chỉ cần nhìn đồng hồ tới giờ mình đi. Thì tới giờ mình đi
mà ông đó đi trật là ông đó đi trật giờ là lỗi do ông, chứ không phải lỗi con.
Con hiểu không?
Tu sinh: Dạ!
(01:36:08) Trưởng
lão: Ờ! Thí dụ: Như chẳng hạn bây giờ ở đây thì con thấy như Gia Quang
lớn tuổi nè, Giác Thức lớn tuổi nè, mà hai người này họ đi trễ, thay vì cái giờ
10 giờ họ đi chứ gì, thì Giác Thức 10 giờ đi, thì 10 giờ 5 phút thì Gia Quang
đi, thấy không? Thì tới phiên con thì cái tuổi con cũng trèm trèm với mấy ông
thì tới con. Coi như là 15 phút sau đó thì con đi, 10 giờ 15 phút, thì như vậy
cứ đúng 10 giờ 15 phút. Còn nếu mấy ông đi trật giờ là lỗi ở mấy ông đó, mà đi
trùng giờ với con là mấy ông lỗi, con cứ đi đúng giờ của con thôi, rồi con đi
khất thực. Bởi vì ở đây là mình sống để độc cư trọn vẹn để đừng có người nào
làm động người nào. Cái nhiệm vụ trọng trách tới giờ mình đi khất thực thì đúng
giờ đó mình đi khất thực, cái giờ giấc nghiêm chỉnh mà, cũng là làm chủ thân
tâm mình đó.
Chứ không phải
như ở ngoài đời, nó không phải là như ở các tịnh xá khác, người ta đi khất thực
ào ào đi không phải kiểu đó. Ở đây là phần người nào ra người nấy rõ ràng, giờ
nào ra giờ nấy, tức là mình tập làm chủ thân tâm của mình trong cái ăn, cái ngủ,
cái đi đứng, cái tu tập, chứ đâu phải là làm chủ có một cái đâu. Mà mình không
làm chủ được giờ giấc thì mình không làm chủ gì mình được hết, làm chủ được giờ
giấc.
Tu sinh: Như vậy thưa Thầy! Một lần mình biết
rồi thì lần sau.
Trưởng
lão: Lần sau cứ
đúng giờ đó mình đi à.
Tu sinh: Còn họ đi trước, họ đi sau thì
kệ họ.
Trưởng
lão: Kệ họ,
mình không cần biết mình cứ giữ mình đúng.
Tu sinh: Tới đó mình khất thực xong là mình
về?
(01:37:43) Trưởng
lão: Mình khất thực xong mình về, rồi cái người kế người ta giữ giờ
đúng đó thì kế mình và kế người khác, có vậy thì không sai chỗ nào hết.
Tu sinh: Con cảm ơn Thầy!
Trưởng
lão: Rồi rồi
con, con vô đi con.
Gian
Quang: Kính
thưa Thầy! Về cái phần khất thực thì lần này Thầy có viết cho con lá thư đó là
những người tu tập lâu năm, ở trong này là sẽ nhận cơm trước, và những người trẻ
thì đi nhận cơm sau người già. Trong này theo con đó là con mới vào Tu viện
chưa có bao nhiêu. Nhưng tất cả là, con là người thuộc về người học cuối cùng
pháp môn của Thầy. Cho nên đó là trong những ngày vừa qua đây đó thì cơm có hồi
đó thì cô Út, cô nói có sơ suốt nên thiếu, có hồi đó thì đó nói đủ, có hồi con
thấy thường thì nó dư nhiều. Cho nên con xin nhận cơm cuối cùng đó là 10 giờ 45
con viết theo lá thư như vậy, là để có những chuyện gì nó trở ngại thì con còn
giải quyết được sau hết, nó không có những cái gì mà nó trở ngại gì nữa, cô Út
và tăng đoàn nó như vậy, con xin kính trình Thầy!
Trưởng
lão: Như vậy là
tốt đó con, bởi vì đó là cách thức để sử dụng cho tốt. Chứ nhiều khi ở trong
nhà bếp đó, thật sự ra người ta nó nhiều công việc, nhiều khi để cho người
khác, người ta sớt cơm hay này kia đó, thì người ta không biết, không biết chừng.
Thí dụ như cô Út cô sớt thì đúng, không có sai, nhưng mà cô mắt bận đi công
chuyện gì đó, giao cho người khác thì người ta không biết là mình ăn bao nhiêu,
người ta lại lấy ít chút đi, thì do đó cái tâm mình sanh ra chướng chút đi, thì
con xin cái điều đó tốt, con hy sinh mà, ờ có gì tui ăn nấy, không có cơm thì
tui bưng cái mâm đồ ăn về tui ăn, rau không thôi cũng được rồi, có gì đâu. Cũng
sống thôi mấy con. Đó là cách thức mà hy sinh cho huynh đệ với nhau, thì con
xin Thầy thì Thầy thấy điều đó là điều tốt đó con, làm cái điều đó là điều tốt,
không có gì đâu. Cho nên vì vậy mà con cứ đi khất thực cuối cùng. Thí dụ như 10
giờ thì con thấy trong huynh đệ của con đó, thí dụ như 10 giờ rưởi con mới đi
hay hoặc là 11 giờ cũng được, để con là người cuối cùng, thấy không? Là người
cuối cùng, như vậy là tốt không có gì đâu.
Đó thì bây
giờ đó thì mấy con thấy như bây giờ Gia Quang nói như vậy đó thì con cứ để đó
đi cuối cùng còn mấy con cứ đi khất thực có vậy thôi, không có gì hết, có một
người bao thầu sau cùng. Cho nên mấy con no bụng đàng hoàng không có người nào
đói đâu sợ. Chứ hôm đó dường như là Thầy Chơn Thành phải không, Thầy Chơn Thành
đi bao thầu cuối cùng, hết cơm rồi Thầy đi xin mỳ đồ này kia đồ, do đó rồi nó động,
cái đó là không hay, dỡ. Tất cả những cái này đó là cái duyên của mình mà, mình
bao thầu mà bữa nay thiếu, thôi có gì mình ăn nấy cũng sống, một bữa nhịn ăn
cũng đâu có chết mấy con, người ta nhịn ăn 7 ngày còn được mà, ăn thua gì. Cho
nên không có lo cái vấn đề đó. Thành ra nó không bị động nhà bếp và không bị động
mình.
Theo Thầy biết
thì ở trong nhà bếp thì có nhiều người. Cho nên vì vậy mà không phải cô Út cho
bữa ăn vầy, bữa ăn khác đâu. Do cái người mà người ta chưa biết, cho nên người
ta sớt nó thiếu, mà có bữa có người không biết họ lại sớt quá nhiều thành ra
dư, chứ còn cái người bình thường mà người ta sớt cơm và đồ ăn cho mình đó, thì
cái người biết rồi đó người ta sớt vừa đúng, cho nên không có thừa dư và không
có thiếu. Tại vì mấy người mà người ta mới vào tập sự mà, cho người ta làm mà
người ta đâu có biết ở ngoài này bao nhiêu người. Bây giờ biết mâm như vậy mà
không biết ai lấy cơm bao nhiêu, thôi làm một thùng đầy, còn có nhiều người họ
làm ít, thí dụ vậy. Cho nên do đó nó không đồng đều, và không đồng đều cũng là
một cái pháp để tu tập, cũng là cái cách thức để mà chúng ta tu tập cho chúng
ta.
Tu sinh: Theo con thấy ăn nhiều quá làm
biếng Thầy ơi, tu không được. Con thấy ăn ít lại tu dễ hơn.
Trưởng
lão: Đúng vậy
ăn nó quá rồi trưa nó mệt.
Tu sinh: Ăn ít quá cái nó nghĩ tới ăn miết
à.
Trưởng
lão: Hễ nó đói
là nó nghĩ ăn hoài, cái tâm con. Bởi vì Thầy dạy bất động mà không chịu bất động,
cứ nghĩ ăn không à. Thôi rồi, bắt đầu bây giờ rồi! Có gì không con? Hỏi đi rồi
về lo tu tập.
Tu sinh: Kính thưa Thầy! Trong sự tu tập
của con, trong thời gian qua thì về việc xả tâm thì con cảm thấy xả cũng được rất
nhiều. Nhưng trong trường hợp mà khởi lên cái niệm là muốn viết thư gởi về xong
bắt đầu con mới xả ra, con bảo sống độc cư để làm gương hạnh cho mọi người, thì
lúc đó tâm con nó dừng. Nó không có khởi lên cái niệm biên thư hay vọng niệm gì
hết.
Thứ hai nữa
là mình viết trên cái tờ giấy của Thầy Gia Quang đó, thầy để là cùng nhau bảo vệ
Tu viện, thay phiên nhau. Con thấy nghĩ rằng nếu mà thay phiên nhau như vậy đó
thì sẽ phạm giới độc cư, rồi con nói bảo vệ Tu viện phải giữ tâm bất động. Nghe
nói giữ tâm bất động có người tu chứng đạo, sau này Thầy có viên tịch thì có
người thay thế Thầy. Còn như nếu mà cứ phạm giới độc cư này thì không ai chứng
đạo thì Tu viện này có cũng như không, thì ngay đó chỉ cần nghĩ đến hằng ngày cứ
quét chung quanh thất của mình và coi cái thất ở bên thì con chỉ quét ở trên nền
xi măng thôi. Còn ở dưới xung quanh nền đất thì lá kệ nó, mình quét nhiều quá
thì làm mất cái thời gian của mình đi, và hơn nữa là làm động tâm mình, vì thế
mà con chỉ quét ở xung quanh thất của con và bên thất của Thầy Thanh Quang. Nếu
mà con nhìn qua bên thất của Thầy Minh Châu không có ai quét thì con cũng quét
trên nền xi măng thôi.

Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét