472- CÁCH THỨC CẢM HOÁ GIA ĐÌNH
Phật tử: Thưa Thầy, (. . .) bây giờ mình
là một cư sĩ tại gia, thì cái xuất phát của quý thầy như vậy không có điều kiện,
chứ có điều kiện là (. . .) thì con thấy đây là một cái điều rất nặng nề, cũng
có nhiều tư tưởng, chứ đâu tại gia đúng với hoàn cảnh của nhiều gia đình. Cũng
như vô đây Thầy giảng, nếu mà những cư sĩ trước khi vô đây học thì phải được sự
đồng ý của chồng. Nhưng mà, thí dụ như bây giờ, người chồng không có chịu
trình, đôi khi mình đi thì cũng có thể cho đi, nhưng mà sau đó mình lại có sự đổ
vỡ thì nó cũng không đem lại sự an lạc, an vui cho xã hội và gia đình. Cho nên
là bây giờ xin Thầy cho những cách nào, những cái pháp nào mà người cư sĩ rồi
là, thí dụ như một người đó cư sĩ, nhưng tất cả các những gia đình đều sống
trong cái hạnh thánh cư sĩ, thì làm sao có điều kiện, có phương tiện hay một
cái lực nào đó cảm hoá được gia đình đi theo con đường thánh cư sĩ.
(01:46:50) Trưởng
Lão: À, nó có giới luật con, nó chuyển biến gia đình hết à. Giới luật
của Phật nó làm thay đổi gia đình. Ông chồng không đồng ý, không cho tu, nhưng
mà một thời gian sau con bền chí, con sống trong giới luật. Trong gia đình, con
vui vẻ, tất cả mọi sự kiện đối với gia đình, cái gì con cũng làm hết bổn phận,
con vui vẻ, không có rầy rà, không có gì hết toàn bộ. Hồi đó con còn cãi cọ, rầy
rà. Bây giờ không cãi cọ, rầy rà chồng con gì nữa hết, phải không? Cái đúng sai
con cũng nói lời nhỏ nhẹ, còn nghe hay không nghe thì thôi, bổn phận con làm hết
rồi mà, phải không? Do đó con sống được năm giới. Bắt đầu từ đó con sẽ không ăn
thịt chúng sanh. Đầu tiên thì nấu một cái tô thịt có rau cải, con ăn rau cải
còn thịt không ăn. Đó, con dẫn dắt từ gia đình của con lên đó bằng cách con ăn
chung, không có làm mâm chay, mâm riêng, ăn chung nhau nhưng mà bỏ thịt, nhất định
là không ăn mà vẫn gắp rau ăn trong tô canh ăn.
Còn tất cả
những cái vật khác ví dụ như thịt kho hoặc cái này kia thì có củ cải ở trong đó
thì gắp củ cải ăn, mặc dù nói có lộn thịt ở trong đó nhưng mà không ăn thịt, cứ
ăn rau. Ờ, bắt đầu bây giờ chồng có nói gì thì nói, bởi vì mình cũng thuyết
pháp, mình cũng thuyết phục bằng cách là: “Trước kia không biết Phật pháp
thì thôi. Sau khi biết Phật pháp rồi, em thấy mọi cái thịt chúng sanh là có sự
đau khổ của chúng sanh đó nên không nỡ tâm ăn. Khi không biết thì mình ăn nó tự
nhiên lắm, nhưng mà khi biết rồi thì không ăn được. Thì còn anh bây giờ như thế
nào thì anh cứ ăn, còn riêng em thì hãy cho một chút quyền của em, em sống với
em”. Thì cứ nói thẳng, nói thật vậy thôi, người nào cũng có quyền sống bình
đẳng mà, cho nên không ép buộc.
Phật tử: Thưa Thầy, cái vấn đề mà tu tập,
sống ở đời thường thì con thấy cái vấn đề ăn thịt chúng sanh đôi khi nó cũng
chưa có thể là gây tác hại tới xã hội bằng các cái tội khác. Cho nên là, đôi
khi là con chống báng các cái tội khác của những người trong gia đình tham gia,
thì có cái sự xung đột, xung đột rất là gay gắt. Cho nên đôi khi con nghĩ là,
hay là mình đã làm cái gì đó, tới đó là mình đã hết sức mình chịu. Rồi đôi khi
là, nhất là mình đi giống như là trốn đi, thì cái điều này không được, cũng giống
như là mình vô đây Thầy giảng như vậy là mình chưa hoàn thành nhiệm vụ, thì bây
giờ con mới hỏi, cái người tốt mình không giác ngộ, thì cái nhiệm vụ này tới chừng
nào mình mới hoàn thành?
(01:49:20) Trưởng
Lão: Không, đây Thầy dạy cho con nó rất là rõ ràng, bây giờ con chỉ có
cái lời nói thôi, còn họ nghe hay không nghe đó là việc của họ, nhân quả người
ta mà, con hiểu không? Cái nghe hay không nghe là nhân quả. Con có cái nhiệm vụ,
cái trọng trách của con là đạo đức, con chỉ dạy thôi, con chỉ nói thôi. Còn
nghe hay không nghe thì thôi, con đừng có buồn phiền, không gì hết. Hoàn toàn
cái vấn đề này con cũng giải thích để cho gia đình chồng con hiểu, mà nó không
hiểu là nó lý luận, nó cãi cọ thôi. Hoàn toàn mình không cãi, mình không tranh
hơn thua. Mình có cái tật hay tranh hơn thua, cho nên đó là cái sai. Mình chỉ
nói rồi thôi, ai nói hơn thì nói. Ai làm gì làm, không cãi, nhưng cách sống của
con, con chỉ hiểu làm sao sống cho đúng năm giới luật.
Bây giờ ví dụ
như cái giới thứ năm, cái giới không uống rượu, mà chồng con uống rượu hay bài
bạc này kia, thì con cũng nói, đó là cái nhiệm vụ của con đó. Còn nghe hay
không nghe là quyền của chồng con, chứ không có rầy rà, không rằn ri cái gì nữa
hết, chỉ nói thôi. Coi như nhiệm vụ của con xong, con an vui cho chính con, còn
không có cái gì đó mà để làm cho thân con động, và cuối cùng nó sẽ dẫn dắt chồng
con sẽ trở thành tốt. Cái thiện pháp này nó ngầm nó chuyển biến chứ không thể
con nói cái nó nghe liền đâu, không phải! Nó làm thay đổi lần lượt thật đó, người
ta sáng suốt, người ta thấy con sao mà nói mà làm, nói mà làm. Và đồng thời hôm
nay nó thay đổi kỳ cục, không còn cằn nhằn, không còn cãi cọ, không còn lý luận
nữa, vợ mình hôm nay nó tốt kỳ cục. Lúc bấy giờ đó, chính những cái đó mà người
ta thấy cái tốt của con, đó là con đã nhiếp phục được mọi người, con cố gắng
làm những điều này là con đã giúp được cho gia đình an lạc, vui vẻ, phải không?
Các con còn hỏi thêm gì nữa không? Thầy còn thọ trai, cảm ơn mấy con, thôi bây
giờ nghỉ con.
HẾT BĂNG

Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét