470- GIAI ĐOẠN NHIẾP TÂM, AN TRÚ, XẢ TÂM
Phật tử: Dạ cho con bạch Sư ông cho con
hỏi, sách của Sư ông con cũng có đọc rồi, cũng theo cái cách của Sư ông là định
niệm hơi thở với lại tác ý, nhưng mà nếu con định niệm hơi thở thì sao cái tâm
của con cái gì trước kia nó cứ hiện ra, cái tâm con nó lăng xăng, thì Sư ông chỉ
cho con làm sao cho cái tâm con nó được thanh tịnh?
(01:35:47) Trưởng
Lão: À, bắt đầu các con sẽ tập như thế này, nó sẽ không có niệm khởi
nghĩ cái này cái kia nữa. Tức là con tập nhiếp tâm, con sẽ tác ý từng cái câu rồi
con sẽ thở, con thấy tâm con nó hay lăng xăng phải không? Ngồi lại nhiếp tâm
thì sẽ có niệm này, niệm kia khởi thì con nhắc, “an tịnh tâm hành tôi biết
tôi hít vô, an tịnh tâm hành tôi biết tôi thở ra”, rồi con hít vô, thở ra.
Con yên lặng hít vô, thở ra, con biết hơi thở ra, vô phải không? Rồi con lại
tác ý lần nữa, “an tịnh tâm hành tôi biết tôi hít vô, an tịnh tâm hành tôi
biết tôi thở ra”, rồi con hít vô, thở ra nữa. Còn con muốn nhanh thì con sẽ
không tác ý một cái câu nó dài như vậy, mà con chỉ tác ý câu đầu thôi, “an tịnh
tâm hành tôi biết tôi hít vô, an tịnh tâm hành tôi biết tôi thở ra”, rồi
con hít vô, thở ra con bảo, con nhắc “hít” thì con sẽ hít, bảo “thở” con sẽ thở;
“hít”/“thở”, “hít”/“thở”, con sẽ hít vô, thở ra. Con sẽ tu tập như vậy. Con đừng
tu nhiều, con tu từ một phút rồi lần lên năm phút; năm phút được rồi con tu mười
phút thôi. Tới chỗ này con dừng lại, con dừng lại, để hỏi Thầy rồi sẽ tiếp tục.
Bởi vì con nhiếp tâm được mười phút, con đừng tăng nữa, mà con tăng nữa con sẽ
bị ức chế, con hiểu không?
(01:37:09) Hết
mười phút thì dừng lại, thì lúc bấy giờ Thầy sẽ dạy tiếp cho con sẽ an trú, an
trú “an tịnh tâm hành” á, làm cho cái tâm của con sẽ an ổn, làm cho thân
con sẽ an ổn, thì lúc bấy giờ dạy cho con an trú chứ không phải nhiếp tâm nữa.
Nhiếp tâm thì con cứ tác ý một câu hít thở chứ gì? Nghĩa là con nhớ, nè bây giờ
“an tịnh tâm hành tôi biết tôi hít vô, an tịnh tâm hành tôi biết tôi thở ra”
đó là nhiếp tâm, chứ chưa an đâu, phải không? Bây giờ, cứ mỗi khi thở con hít
thở, hít thở rồi còn tác ý hít thở đó là còn động, cho nên nó chỉ nhiếp tâm
thôi. Bây giờ an tịnh là con nhiếp tâm được mười phút rồi, thì bắt đầu bây giờ
con sẽ tác ý một câu thôi, “an tịnh tâm hành tôi biết tôi hít vô”, cũng
câu đó, “an tịnh tâm hành tôi biết tôi thở ra”, rồi con hít vô thở ra,
hít vô thở ra năm hơi thở không tác ý, không tác ý tức là không bị động, mà
không bị động tức là an, tức là an trú trong hơi thở thôi. Còn tác ý là còn động,
con hiểu chưa?
Bây giờ tập
an trú, tập hồi trước đó là tập nhiếp tâm, nhiếp tâm trong hơi thở, bây giờ tập
an trú trong hơi thở là không tác ý nữa. Nhưng mà con tập lần lượt, hồi nãy con
tập mười phút rồi, nhiếp tâm rồi, bắt đầu bây giờ con sẽ tác ý. Khi mà con tập
cho đến khi con tác ý một câu mà con giữ được mười phút, hoàn toàn biết hơi thở
ra, vô, tức là con an trú được ở trong hơi thở được mười phút, thì con dừng lại
không được tu nữa, không tiếp tục mà an trú nữa. Mà tiếp tục an trú nữa con sẽ
rơi vào không tưởng, không được! Tới đây rồi bắt đầu Thầy mới dạy con cách thức
xả tâm. Xả tâm, ly dục, ly ác pháp nó khác, bởi vì cái tâm mình đã nhiếp phục
được rồi, bắt đầu con ngồi con xả tâm thì sẽ, bởi vì khi mà nó an trú được
trong mười phút rồi thì mà con ngồi đây mười phút thì nó sẽ có niệm, mà có niệm
tức là phải sử dụng cái pháp để xả tâm. Há, nó đi từng bước con: nhiếp tâm rồi,
an trú tâm rồi mới xả tâm, rồi xả tâm ly dục ly ác pháp. Xả tâm ly dục ly ác
pháp xong rồi thì bắt đầu mới dạy con trên Tứ niệm xứ, con thấy không đi từng
pháp một.
Phật tử: (. . .) tụi con không làm được.
Trưởng
Lão: Ờ! Đúng rồi
con, phải đi từng phần, từng phần rồi còn kiểm tra, thí dụ bây giờ ở trong mười
phút này mà Thầy thấy con bị vận dụng cái hơi thở nhiều quá, ức chế tâm, trong mười
phút này vẫn bị vận dụng là sai con à. Phải được Thầy hướng dẫn, chứ còn nói là
nói, nhưng mà tu là phải được người hướng dẫn mới được con.

Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét