Thứ Ba, 13 tháng 6, 2023

465- TÂM BẤT ĐỘNG, KHÔNG DIỆT Ý THỨC


 465- TÂM BẤT ĐỘNG, KHÔNG DIỆT Ý THỨC

(00:00) Phật tử: Kính thưa Thầy! Hôm nay là sinh nhật lần (. . .) chúng con mua trái cây mừng sinh nhật Thầy.

Trưởng lão: Mừng sinh nhật sớm chút tốt chứ sao?

Phật tử: Chúng con kính chúc Thầy sức khoẻ dồi dào.

Trưởng Lão: Thầy cám ơn mấy con. Thôi mấy con ngồi xuống hết đi. Mấy con còn thưa hỏi gì nữa không? Mừng sinh nhật Thầy, bây giờ Thầy mừng sinh nhật mấy con. Các con biết đó, Phật pháp cũng đơn giản lắm, không có khó mấy con. Chỉ khi mình lắng, mình nghe lại cái tâm của mình coi nó còn ham muốn cái gì nữa không, coi nó còn giận hờn, phiền não, lo lắng không. Nếu mà tất cả những cái điều kiện đó không có thì nó là giải thoát đó mấy con.

Mình không giận hờn, không phiền não, ai làm gì mình như cục đất thì đó là mình giải thoát đó con. Cho nên mình xét lại cái tâm của mình. Thì đức Phật đã dạy, các pháp đều vô thường, trên đời này không có pháp gì mà thường hằng, cho nên đâu còn cái gì đâu mà giữ? Cái gì cũng vô thường hết mấy con! Thân của mình mình cũng giữ không được thì thử hỏi mình còn giữ cái gì được đây? Nhà cửa, tiền của, con cái…​ tất cả mọi cái không có giữ được cái gì hết, khi nó chết là nó chết. Như vậy thì mình biết, các pháp đều vô thường, có cái gì đâu mà giữ? Cho nên Thầy có làm cái bài kệ để nhắc nhở mấy con:

Buông xuống đi, hãy buông xuống đi!

Chớ giữ làm chi có ích gì,

Thở ra chẳng lại còn chi nữa,

Vạn sự vô thường buông xuống đi!

(02:02) Các con thấy không, đời không có cái gì hết, chỉ có cái tâm bất động là còn lại (cái tâm bất động). Mà bây giờ không có cái ác pháp nào, không có cái điều kiện gì làm cho tâm mình động, thì tức là giải thoát chứ gì? Giờ khi cái thân này bỏ rồi thì chúng ta sẽ ở đâu? Cái tâm bất động thì sẽ ở chỗ bất động chứ sao, mà bất động thì đâu còn tái sanh. Còn mấy con động nè, thì ham muốn cái này, cái kia, thì nó sẽ tương ưng với bà con mà còn ham muốn - tức là con người đó - các con không tránh khỏi đâu!

Cho nên vì vậy mà Thầy dạy rất đơn giản, rất dễ dàng: “tâm bất động, thanh thản an lạc và vô sự”. Có nhiêu đó thôi, không có nhiều mấy con! Ngồi lại, mấy con ngồi lại, nghiệm lại cái tâm của mình coi nó còn lo lắng, còn ham muốn, còn buồn rầu, còn giận hờn…​ thì mau mau dừng nó lại đi, diệt nó đi! Đừng có để cho cái tâm của mình bị những cái ác pháp đó làm cho nó động thì cuối cùng thì mình giải thoát chứ còn gì nữa? Có cần tu cái gì nữa đâu, đâu có cần phải ngồi thiền. Có nhiều người viết thơ hỏi Thầy: “Con từ lúc mà con biết Phật pháp, con ngồi thiền, con tu tập, con nhiếp trong hơi thở. Bây giờ sao mỗi lần nhiếp hơi thở con nghe nó ngộp, nó thở không được. Ai bảo nhiếp trong hơi thở cho nhiều chi cho ngộp? Ở đây Thầy bảo tâm bất động, chứ Thầy có bảo nhiếp thở hơi thở sao?

(03:31) Nhưng sự thật ra mấy con muốn giữ được tâm bất động, thì mình phải tập nhiếp tâm và an trú trong hơi thở chứ, phải không? Nhưng nhiếp tâm đâu có nghĩa là trong cái thời gian nào đó thôi, chứ không phải mấy con nhiếp một năm, hai năm rồi cho tới bốn chục năm cũng còn nhiếp trong hơi thở hoài thì nó phải bị rối loạn trong hơi thở chứ sao? Cái tu sai của mấy con là sai. Là tại vì các con tu lâu quá mà không đạt được, cứ lo mà nhiếp tâm cho hết vọng tưởng, cứ ở trong hơi thở tu hoài, cho nên vì vậy bây giờ cái hơi thở nó bị ngộp. Còn Thầy dạy mấy con nhiếp tâm, an trú tâm chỉ trong vòng một tháng cho đến sáu tháng là cùng, không có tu tập nó nữa, thì như vậy đâu còn có rối loạn hô hấp, mấy con!

Các con thấy chưa? Nếu tu đúng thì nó đâu có cực, bởi vì Phật pháp nó có ba mươi bảy pháp tu tập, mà đức Phật gọi là ba mươi bảy phẩm trợ đạo, giúp cho cái tâm mình bất động. Ba mươi bảy pháp giúp cho cái tâm bất động, gọi là “trợ” tức là giúp nó - trợ đạo. Vậy thì đâu có nghĩa là tu có một cái hơi thở? Sao bây giờ chúng ta lại tu có một cái hơi thở à? Rồi tu tập nhiếp tâm cho hết vọng tưởng, chỉ có một pháp đó thôi thành Phật được sao? Ba mươi bảy pháp của người ta mà? Chứ không lẽ ông Phật ông dạy ba mươi bảy pháp mà về tu có một pháp, thì cái đó là cái mấy con hiểu qua cái kiến giải của mình. Làm cho lệch lạc con đường tu tập.

(05:00) Cho nên đơn giản, rất đơn giản và dễ dàng, không có khó khăn. Như bây giờ Thầy cần gì phải tu đâu, ngồi lại nghiệm xét thấy cái tâm mình, ai chửi không giận. Ai làm gì không buồn phiền, không trách ai hết, tất cả các pháp đều vô thường, không trách người nào hết, thì lúc bấy giờ mình là Phật, khỏi cần tu! Sung sướng quá không có cực nữa, phải không mấy con? Đó là, người nào cũng có thể làm được. Nhưng tại vì mình còn dính mắc, mình còn chấp đắm, mình cho cái đó đúng, cái kia sai, cho nên mình bị. Chứ còn đối với Thầy thì không có cái gì đúng sai hết, mà chỉ có tâm bất động mà thôi.

Do hiểu biết như vậy thì chúng ta thử gạn lọc tâm tư của mình trong vòng ba bữa, một tuần lễ, một tháng rồi ba tháng ở trong thất. Sau khi ở trong thất mình sống một ngày độc cư, suốt một ngày đó mình nghiệm xem xét lại cái tâm của mình trong một ngày, không nói chuyện, không chơi với ai hết, cố nhìn lại cái tâm của mình, coi nó còn tham sân si hay không? Thấy nó hết, không có tham, sân, si thì ngày thứ hai, ngày thứ ba…​ cho đến một tuần lễ mà vẫn thấy nó không có cô đơn. Mà trong mới có một ngày mà ở trong đó một mình, bữa sau nghe nó buồn quá, “thôi mình đi nói chuyện” thì mấy người này không có được! Đó là mấy con còn dục đó mấy con, bởi mình còn ham vui mà, mình thích nói chuyện là nó dục chứ sao? Mình xét lại trong cái sự sống cô đơn một mình mình á, mà mình không bị ảnh hưởng, không bị buồn, không bị cô đơn, mà nó thích sống một mình nó để nó nghiệm lại cái tâm của nó, nó thích sống như vậy, thì nó đã đạt được rồi. Còn mình thấy nó cô đơn, nó buồn, nghe nó khổ sở thì như vậy mấy con chưa đạt, phải tập.

(06:54) Thì khi chưa được thì mình tập, có gì đâu! Mình đến mình xin mình tập một ngày sống một mình. Rồi một ngày mình thấy được rồi, thì mình xin tập hai ngày; hai ngày được rồi thì ba ngày; ba ngày được rồi thì một tuần; một tuần được rồi thì hai tuần; hai tuần rồi một tháng, ba tháng…​ Mà ba tháng cho đến sáu tháng sống độc cư được thì mấy con mới chứng đạt. Bởi vì trong sáu tháng, sống trong sáu tháng mấy con sống một mình, không có buồn khổ, không có gì hết, hoàn toàn mà mình xét thấy tâm mình nó an vui trong cái sự độc cư của nó, thì do đó mấy con đã thành tựu. Đơn giản quá đơn giản, không có khó. Mà nó còn buồn, nó còn nhớ nghĩ cái này, cái kia nọ thì chưa được, thì phải sử dụng pháp tác ý. Phải sử dụng pháp tác ý thôi, phải không? Cho nên luôn luôn, lúc nào chúng ta có pháp như lý tác ý để giúp chúng ta, để giữ gìn bảo dưỡng nó. Tại sao vậy? Tại sao chúng ta còn pháp như lý tác ý, có pháp như lý tác ý đó mấy con.

(08:04) Như Thầy đã nói mấy con biết, đơn giản lắm mấy con! Nhất là mấy con lớn tuổi rồi, mấy con nhớ phải giữ được cái tâm bất động là mấy con sẽ không còn tái sinh luân hồi. Mười một cái phương pháp để chúng ta nhập Niết bàn, mười một cái phương pháp, mà trong mười một pháp chúng ta chỉ cần một pháp chúng ta cũng nhập vào Niết bàn. Cũng như Thầy nói “tâm bất động thanh thản an lạc và vô sự” - mấy con ngồi đây mấy con nghiệm lại xem cái tâm của mình có bất động không? Khi ngồi mấy con tác ý “tâm bất động thanh thản an lạc và vô sự”, mấy con ngồi im lặng thì sẽ thấy sự im lặng không khởi một niệm nào, thì đó là tâm mấy con bất động. Nó không nghĩ một cái điều gì đó, nhưng nó không lâu.

Nhưng mà mình đâu cần nó phải ngưng luôn đâu? Mình đâu có bắt buộc nó phải ngưng, bởi vì ý thức của chúng ta chính là cái sự hoạt động của nó, thì nó chỉ cần chúng ta nhận ra được, biết nó chỉ trong một phút im lặng của nó thôi, là đủ rồi mấy con. Chúng ta đừng có bắt buộc nó phải im lặng từ giờ này đến giờ khác, là coi chừng chúng ta lại rớt trong “không” tưởng, nó còn nguy hiểm hơn. Bởi vì rớt trong “không” mấy con còn biết cái gì đâu, nó không còn nghĩ nữa. Kêu là khi mà nó rớt trong “không” rồi, tức là nó không có suy tư, không có nghĩ ra một cái niệm nào nữa hết thì nó vô phân biệt.

(09:23) Cái ý thức mà nó vô phân biệt thì mấy con thấy nó như thế nào? Cởi trần các con đi không biết mình mặc áo nữa bởi vì nó vô phân biệt rồi, thì đi ra ngoài đường người ta nói cái bà này bà điên rồi sao, có phải không? Các con thấy nó đâu có phải là con người bình thường của chúng ta nữa. Con người bình thường phải biết phân biệt cái đúng, cái sai, cái dơ, cái sạch. Còn đằng này lăn ra nằm ở trong đống phân mà không có nghĩ đó là đống phân dơ, cho đó là cái “vô phân biệt” của chúng ta thì sai rồi. Cho nên đứng trong góc độ của một phương pháp khác thì cho “vô phân biệt” là đúng, nhưng mà đứng về góc độ của Phật giáo thì đó là sai.

Phật giáo dạy chúng ta ngăn ác diệt ác, sanh thiện tăng trưởng thiện - tức là dạy chúng ta ý thức, dạy chúng ta có ý thức đàng hoàng mà! Biết cái ác thì ngăn và diệt, mà sanh ra những cái thiện pháp để đem lại cái sự bình an cho mình cho người, thì đó là đúng Phật pháp. Phật dạy chúng ta như thế nào: “Ý làm chủ, ý tạo tác, ý dẫn đầu các pháp”. Tại sao chúng ta diệt ý thức chúng ta không cho làm việc? Thì cái đó là cái sai, mấy con! Bởi vì, đâu có nghĩa là kinh sách toàn bộ là đúng. Ta biết kinh sách sai, kinh sách đúng chớ! Cái gì dạy sai là chúng ta biết chứ, không lẽ dạy chúng ta thành người điên mà chúng ta tin là đúng sao? Dạy chúng ta trở thành con người có đạo đức, sống không làm khổ mình, khổ người thì như vậy mới được chớ! Kinh sách gì dạy chúng ta trở thành thằng điên, khùng khùng, đi cà ngơ cà ngẩn không biết cái gì hết thì như vậy đâu phải là kinh sách!

(11:01) Cho nên toàn bộ những kinh sách kiến giải của các Tổ mà giải ra là do họ đã tu chưa tới, hoặc là đã tới đã trở thành tiên. Các con nghe Hoà thượng chùa Phước Hậu, là một cái chùa từng dạy người ta tu, các con biết sao không? Hoà thượng đi qua sông thì lột quần áo lội qua sông, vì vùng đó là vùng sông nước không à. Rồi cái chú Thị giả đi sau đội quần áo của Hòa thượng đi qua. Hoà thượng tới chừng lên trên bờ đi rồi Hoà thượng cứ ở truồng đi hoài. Chú Thị giả chạy theo Hoà thượng kêu Hoà thượng mặc quần áo vào chứ Hoà thượng đi gì mà kỳ vậy, thì Hoà thượng mới nhớ. Coi như là vô phân biệt rồi mấy con. Cho nên khi Hòa thượng viết một bức để lại cái sự tu tập của mình thì Hoà thượng viết như thế này:

Kinh điển Phật truyền tám vạn tư,

Tu hành không thiếu cũng không dư.

Đến nay thì đã chừng quên hết,

Chỉ nhớ trên đầu một chữ Như.”

Nghe hay quá mà, đi ở truồng mà như vậy chắc chết mất, người ta nói mình điên mấy con, có phải không? Mình đâu còn sự kiểm tra, kiểm soát con người của mình được? Còn đạo Phật, hoàn toàn đi không bao giờ sụp hố, đi phải nghiêm trang tề chỉnh trong oai nghi tế hạnh của người tu, cái nào có đạo đức, cái nào không đạo đức, chứ đâu phải như một người khùng! Các con thấy thiền Đông độ dạy có đúng không? Đâu có đúng mấy con! Phật thì dạy rất rõ ràng. Pháp của Phật bắt đầu dạy chúng ta tu tập là đạo đức nhân bản, nhân quả, tức là năm giới của đức Phật mà! Năm giới luật mấy con vô chùa mấy con trở thành một Phật tử, mấy con quy y Tam bảo - thì mấy con thọ năm giới. Mà thọ năm giới thì mấy con thấy giới cấm: giới sát sanh, giới tham lam trộm cắp, giới không nói dối, giới cấm uống rượu, giới tà dâm, tất cả những cái giới này cấm nhưng mà không ngờ (giới) nó là cái đạo đức đó mấy con!

(13:21) Cái đức thứ nhất là - cái giới sát sanh - là Đức hiếu sinh, cái lòng thương yêu. Cái giới thứ hai là Đức ly tham - không tham lam trộm cắp. Cái giới thứ ba là cái Đức chung thuỷ, tức là không tà dâm là chung thuỷ đó mấy con. Cái giới thứ tư là Đức thành thật. Cái giới thứ năm là giới không uống rượu, không nghiện ngập, tức là Đức minh mẫn. Cả năm cái giới đó triển khai năm cái đức của con người gọi là “đạo đức nhân bản”, cái gốc của con người. Các con cứ nghĩ, một con người mà giữ gìn đúng năm giới này thì còn khổ không? Không làm khổ mình, khổ người; chỉ năm giới thôi, đâu có cần phải nhiều đâu? Nhưng mà người ta không triển khai nó thành một cái đạo đức nhân bản - nhân quả, cho nên chúng ta chỉ thấy nó là giới thôi chứ không biết cái gì hết.

2- KHÔNG CÓ THẾ GIỚI SIÊU HÌNH

(14:12) Cho nên sự tu tập của đạo Phật nó đòi hỏi chúng ta phải có một cái tri kiến, cái tri kiến hiểu biết về Phật pháp. Hiện giờ mấy con có cái tri kiến hiểu biết là tri kiến của thế gian từ cha ông chúng ta truyền lại cho chúng ta theo cái hiểu biết đó, cho nên là cái hiểu biết mà chúng ta thường “ai chửi thì giận”, có phải không? Cha ông chúng ta dạy ai chửi là mình giận, tại vì ông giận thì mình bắt chước giận theo chứ! Nghĩa là từ hồi nào đến giờ, cha mẹ truyền lại cái gì là mình tích luỹ những cái đó vào trong sự hiểu biết.

Bây giờ Phật ra đời mới dạy cho mình có cái sự hiểu biết khác, cho nên dạy mình: người ta chửi không giận, Nó khác rồi! Hồi đó dạy thì ông cha mình ông dạy, mà thật sự ông không có nói cho mình biết là như thế nào. Nhưng ai chửi, ông cứ giận ầm ầm lên à, ông muốn đánh người ta nữa, thì mình sống, mình là con của ông, thì mình phải ảnh hưởng, mình bắt chước chứ sao, phải không? Người ta đánh mình thì mình đánh lại chứ đâu có nhịn! Còn trái lại, ông Phật ông bảo: Người ta đánh mình thì mình nhịn, bình tĩnh; Người ta dí mình thì mình chạy.

(15:16) Ông Phật dạy khác mà ông cha chúng ta dạy khác! Ông cha chúng ta dạy con người chết có linh hồn - cho nên mình cúng bái nhiều chừng nào tốt chừng ấy! Rồi cầu khẩn linh hồn ông bà của mình, hoặc tổ tiên của mình, hay hoặc kêu Phật, kêu Thánh - ông nào cũng có hồn hết! Bởi vì họ có chết đi nữa, ông Phật Thích Ca cũng còn cái linh hồn, nên mình cầu chắc ông cũng phù hộ mình.

Cho nên từ đó mà biến dần cái sự truyền thừa của ông cha của chúng ta, của ông bà, tổ tiên chúng ta cho đến bây giờ. Chúng ta trở thành con người mê tín, mù quáng. Chúng ta cứ tin thôi chứ chúng ta chưa biết cái đó là có đúng hay không, có linh hồn hay không có linh hồn? Cứ nghĩ là chết có linh hồn, nhưng cái gì mà tạo ra chúng ta cảm thấy như có một cái linh hồn nhập người khác? Như các con thấy, như các nhà ngoại cảm, các ông đồng, bà bóng, các ông thầy mà lên đồng, nhập cốt…​, sao lại có cái dạng mà như là hồn nhập. Như vậy thì cái hồn là cái gì nhập vô? Do những cái trạng thái đó mà chúng ta không thể giải thích được, nên chúng ta tin (chúng ta tin có linh hồn). Nhưng sự thật đức Phật đã dạy, thân ngũ uẩn chúng ta, chết rồi thì không còn uẩn nào cả, trong thân ngũ uẩn chúng ta không có cái gì gọi là linh hồn. Bây giờ Thầy hỏi phật tử: các con tin Phật hay là các con tin ông bà, cha mẹ của mình? Mình tin Phật chứ! vì Phật là con người đã tu chứng. Cho nên khi mà Ngài đã tu chứng rồi thì Ngài nói cái câu nói mà làm cho lục sư ngoại đạo trong cái thời đức Phật tan nát: Ngài nói ba mươi ba cõi trời là tưởng tri chứ không phải liễu tri. Tưởng tri là mình tưởng ra chứ làm sao mà có ba mươi ba cõi trời, các con hiểu không?

(17:13) Như vậy rõ ràng là đức Phật đã xác định cho chúng ta biết là không có thế giới siêu hình, không có thế giới siêu hình thì làm sao có linh hồn? Vậy thì mình là người theo Phật hay là theo ngoại đạo? Thôi mấy con theo Thiên chúa thì thôi Thầy không dám nói, phải không? Bởi vì mấy con tin có Chúa mà, Thầy đâu có dám nói. Nhưng mà ở đây thì theo Phật thì chúng ta phải tin lời của Phật chứ chúng ta không có tin theo Chúa được. Mà chúng ta tin theo lời của Phật, thì linh hồn không có. Và từ đó chúng ta không phải là con người mê tín, dị đoan - nghĩa là chúng ta, cái gì mà thực tế, cái gì mà không hiểu chúng ta sẽ hiểu, tìm hiểu.

Thí dụ bây giờ thấy cái trạng thái cái cô đó - cô lên đồng, cô nhập xác, cô ấy nói chuyện này kia, xảy ra cái này cái kia - chúng ta không hiểu làm sao mà có cái chuyện đó, thì tìm một cái người mà người ta am hiểu tận tường Phật giáo, người ta sẽ giải thích cho mình biết trạng thái đó do đâu mà làm ra. Trong thân chúng ta có cái tưởng uẩn, nó có năm uẩn: sắc uẩn, thọ uẩn, hành uẩn, tưởng uẩn, thức uẩn, nó có năm uẩn. Do đó mà chúng ta thấy, khi mà tưởng uẩn của chúng ta làm việc, hầu hết mà mấy con thấy tưởng uẩn mấy con có làm việc, các con biết nó làm việc cái gì không? Ban đêm các con ngủ thì tưởng chiêm bao làm việc, chứ không lẽ mấy con ngủ mà mấy con còn nói chuyện với ai đây, có phải có chiêm bao không? Mấy con có chiêm bao hết, người nào cũng có chiêm bao, chứ người nào không có chiêm bao đâu? Thì cái chiêm bao đó là tưởng.

3- CÁCH THỨC TU NGẮN GỌN

Phật tử: Nam mô Bổn Sư Thích Ca Mâu Ni Phật, chúng con là những phật tử, đệ tử tại Lâm Đồng, Bảo Lộc và Di Linh, trong thời buổi mạt chược, tham nhược, Phật giáo thoái hóa suy đồi, và trong thời gian vừa qua chúng con cũng nhiều lần lắng nghe pháp thoại của Sư ông. Và trong thời buổi như vậy có một người chuyên sâu như Sư ông, chúng con lâu nay vẫn khao khát, khát ngưỡng được gặp Sư ông. Kính bạch Sư ông, hôm nay nhân duyên lành đã đến và đủ điều kiện, chúng con tổ chức về đây kính kính viếng Sư ông, đảnh lễ Sư ông và cầu chúc sức khoẻ Sư ông. Và nương vào công đức của Sư ông cho chúng con những lời khai thị, để chúng con làm hành trang trên con đường gieo nhân học tập. Nam mô Bổn Sư Thích Ca Mâu Ni Phật.

(20:45) Trưởng Lão: Mấy con xá Thầy thôi con, chật lắm. Bây giờ mấy con ngồi im hết mấy con. Hôm nay có cái duyên, mấy con về Thầy chỉ dạy tóm tắt như thế này thôi. Các con nhớ kỹ tóm tắt để cho mấy con tu cho được kết quả. Rồi lần lượt mấy con có đủ duyên, mấy con còn về đây tu tập, các con sẽ tu một lần. Vì Phật pháp có ba mươi bảy phẩm trợ đạo, ba mươi bảy pháp đệ nhất giúp chúng ta tu tập để thành tựu được đạo giải thoát, chứ không phải một pháp. Cho nên Thầy dạy tóm tắt, để khi mấy con về trụ xứ của mình, mấy con tập. Tập rồi có đủ duyên, mấy con về đây, để rồi mấy con sẽ xin Thầy trong một ngày, hoặc là một tuần lễ, hoặc là một tháng mấy con ở đây, Thầy sẽ trực tiếp đến thầy dạy mấy con cách thức tu tập, cái nào đúng, cái nào sai như thế nào.

Nhưng bây giờ cái căn bản nhất là mấy con sẽ tập, đây là mấy con nhớ lắng nghe cho kỹ (lắng nghe cho kỹ) để mấy con nhận ra cho được cái chân lý của đạo Phật. Một người chưa tu vẫn nhận ra được cái chân lý chứ không phải tu rồi mới nhận ra chân lý. Chân lý của đạo Phật là tâm bất động, thanh thản, an lạc và vô sự đó mấy con. Mấy con nghiệm lại, ngồi im lặng lại để nghe thử xem tâm mình có bất động không? Tâm bất động tức là nó không có niệm gì hết, nó chỉ trong vòng nửa phút hoặc một phút thôi, thì mấy con sẽ thấy có sự tâm bất động. Rồi nó thanh thản, cả thân tâm mấy con nó cũng vẫn nhận ra được cái sự an lạc, thanh thản của nó, thì mấy con nhắc “tâm bất động, thanh thản, an lạc và vô sự”, rồi mấy con ngồi im lặng thì mấy con mới cảm nhận được cái điều đó - cảm nhận được cái tâm bất động, thanh thản, an lạc.

(22:38) Mà khi cảm nhận được một chút xíu thôi, chứ Thầy không bảo mấy con sống với cái trạng thái đó, mấy con nhận ra được thì hàng ngày có những sự buồn phiền, có những chuyện nó làm cho mấy con chướng ngại tâm của mình, thì mấy con chỉ cần nhắc. Khi thấy nó có chướng ngại, khi nó có buồn phiền trong lòng thì mấy con nhắc “các pháp đều vô thường”. Bởi vì, thật sự nó vô thường mấy con, chứ không phải lời nói vô thường là chỉ tạm bợ để nói vô thường. Mấy con cứ xét, không có một việc gì trên thế gian này là thường hằng, có đó rồi nó phải diệt chứ nó không có thường hằng được, cho nên nói “vô thường” là một pháp Phật.

Và cái “tâm bất động, thanh thản, an lạc và vô sự”, nó bất động không những ở trong thân tâm của mấy con, bởi vì thân tâm mấy con nó là cái vật vô thường, nó nhận ra được cái sự thanh thản, bất động thanh thản của nó. Nhưng trong không gian vũ trụ chúng ta cũng có cái bất động, thanh thản của nó chứ đâu phải không, cho nên cảm nhận trong thân tâm chúng ta có thì cảm nhận ra ngoài không gian vũ trụ vẫn thấy có sự bất động thanh thản. Tất cả cái cây kia không có rung động, hàng cây và ngọn cỏ không rung động, im lặng, thì đó là bất động.

Trong tâm chúng ta không khởi một niệm nào hết là nó bất động. Bất động trong và bất động ngoài, như vậy nó có một sự bất động hoà hợp. Chỉ nhận ra tâm bất động thôi mấy con, thì mọi chướng ngại pháp, mấy con chỉ cần nhắc “tâm bất động, thanh thản, an lạc và vô sự”, thì lúc bấy giờ tất cả các ác pháp bị đẩy lùi ra ngay lập tức, để lại cho tâm mấy được sự an ổn. Đó là cái pháp tu ngắn gọn nhất giúp cho mấy con tu đạt được kết quả sự giải thoát của đạo Phật. Cho nên đức Phật nói “pháp ta không có thời gian đến để mà thấy”, đến để mà thấy mấy con, ngay liền, chúng ta phải tác ý nó ngay liền! Cho nên đức Phật nói có như lý tác ý, lậu hoặc chưa sanh sẽ không sanh, mà đã sanh thì bị diệt. Bây giờ cái thân của chúng ta đang đau nhức mà tác ý “tâm bất động, thanh thản, an lạc và vô sự”, đau mặc đau, không sợ, thì mấy con chỉ không sợ trong vòng một tiếng hay nửa tiếng hoặc là một hai tiếng đồng hồ, thì cái thân đau của mấy con cũng sẽ hết.

(24:51) Các con cứ làm thử đi, thì các con sẽ thấy sự bất động nó vô cùng tuyệt vời, nó sẽ giúp cho mấy con thoát mọi sự đau khổ. Đau khổ của thân là bệnh đau nhức chỗ này chỗ kia; đau khổ của tâm là phiền não, giận hờn, thương ghét. Mà có như lý tác ý thì nó sẽ diệt tất cả cái sự đau khổ đó, các con nhớ lời đức Phật dạy như vậy. Chứ bây giờ mà bắt mấy con ngồi như thế này thì cũng như mà hầm mấy con vậy, một lát nó nực lắm mấy con, phải không?

Cho nên vì vậy có dịp khác, thì có một cái nơi rộng rãi hơn, có cái dịp mấy con về thăm Thầy, được nghe Thầy dạy từng người phải tu tập như vầy, như vầy, lần lượt tới người này đến người khác. Mấy con tập, mấy con ngồi giữ tâm bất động như thế nào, tác ý như thế nào, Thầy theo dõi từng tâm niệm để giúp mấy con tu tập cho đạt được kết quả. Còn bây giờ chỉ nói, để các con về mấy con chỉ cần tác ý để nhiếp được tâm của các con, là giải thoát được ngay liền thôi, chứ còn đi sâu thì chưa được, mấy con nhớ!

(26:00) Cho nên vì vậy, mà khi mấy con giữ tâm bất động được rồi thì mấy con báo cho Thầy biết: “Tâm con đã giữ được bất động, không có một ác pháp nào làm động, vậy thì con sẽ tu pháp gì nữa?” thì Thầy sẽ hướng dẫn tới. Chứ được bất động rồi thì cứ ngồi bất động đó hoài à? Bất động nó đi tới chỗ nào mấy con biết không? Nó sẽ (là vào trong chỗ) thân “mất”, tức là mấy con sai đường rồi. Bởi vì ba mươi bảy pháp, chỗ bất động đó nó mới khởi sự cho bắt đầu tu tập của mấy con thôi, và đồng thời sẽ đi tới cái phương pháp nào để chúng ta đạt được Tứ thần túc. Bởi vì đạo Phật chúng ta phải tu cho đến bốn cái lực như thần, cho nên gọi là Tứ thần túc. Bây giờ các con không có thể nào ngồi thiền nhập định được, mà khi có Tứ thần túc ở trong tâm bất động đó, nó sẽ xuất hiện ra bốn cái lực như thần, thì có Định như ý túc. Khi mà có Định như ý túc thì mấy con mới nhập các định, chứ không thể nào mấy con ngồi thiền mà nhập định được.

(27:00) Cho nên vào các thiền đường mà quí thầy, quí sư dạy ngồi thiền nhập định, mà với chiếc áo cư sĩ của mấy con là tu điên hết, không có làm sao mà tu được! Với chiếc áo tu sĩ của Thầy mà phải đi từ căn bản, giới luật như thế nào, 250 giới tỳ kheo, 348 giới tỳ kheo ni, mỗi giới là một đức hạnh. Mấy con có đọc “Mười Giới Đức Thánh Sadi” Thầy viết chưa? Mấy con thấy, một cái giới của Sadi nó là thánh chứ đâu phải là thường, cái đức hạnh của một thánh. Mà Thầy mới chỉ viết có mười giới đức thánh Sadi, còn 250 giới thánh của tỳ kheo, mấy con có đọc chưa? Chưa. Như vậy mấy con biết thánh tỳ kheo như thế nào không? Bậc đó là bậc lớn mà, đâu phải bậc nhỏ, bậc cụ túc mà, thọ đầy đủ. Cho nên vì vậy phải học những cái hành động giới luật đó, để nói lên được sự sống của chúng ta trong những hành động giới luật đó, thì mới được gọi là một bậc thánh tỳ kheo. Còn bây giờ, chúng ta chỉ biết giới cấm à, làm sao thành thánh được?

(28:10) Cho nên hôm nay, tuy rằng Thầy rất bận công việc là lo soạn thảo cái bộ 250 giới thánh đức tỳ kheo, 348 giới đức thánh tỳ kheo ni đó mấy con, để giúp cho mấy người đang tu, đang thọ cụ túc, đang giữ gìn 250 giới, đang giữ gìn 348 giới, để người ta thông suốt, để từ đó người ta không lỗi, không lỗi lầm trên giới luật. Đó mấy con thấy không, từ mấy chú Sadi mà xuất gia thì phải học mười giới đức thánh Sadi, thì đó là Sadi xong rồi. Bây giờ còn tỳ kheo, còn tỳ kheo tăng, tỳ kheo ni, cái nhiệm vụ trọng trách của Thầy là một vị tu sĩ là phải giúp cho tu sĩ phải thông suốt những giới luật, không thể bỏ. Rồi còn những sự tu tập để chúng ta giữ gìn được tâm thanh tịnh của chúng ta nữa, chứ không phải nội nguyên giới luật không, mà giới là hàng đầu. Giới luật mà không giữ nghiêm chỉnh thì bây giờ tu pháp gì nó cũng lọt vào pháp tà chứ không chánh được đâu mấy con!

Cho nên hôm nay, mấy con nhớ kỹ, cố gắng! Đến đây có duyên gặp Thầy, thì cố gắng giữ gìn tâm bất động, thanh thản, an lạc và vô sự cho thầy coi. Có chuyện gì mà trái ý, nghịch lòng thì ngay đó tác ý ra liền, mau mau tác ý: “Tâm bất động, thanh thản, an lạc và vô sự. Ở đây không có sự khổ đau nữa!” Cứ như vậy thì mấy con được giải thoát. Và như vậy là đúng như lời đức Phật dạy “pháp ta không có thời gian, đến để mà thấy”. Không phải tu lâu mới được giải thoát mà người mới tu không được giải thoát. Người mới tu chỉ cần biết tác ý là có giải thoát rồi mấy con, đã có giải thoát rồi! Đó là cái phương pháp thực tế và cụ thể. Bởi vì Phật pháp là pháp của con người, pháp của loài người chứ không phải pháp của những bậc Thánh. Cho nên đức Phật ra đời, nhắm vào bốn sự đau khổ sanh-già-bệnh-chết, phải không? Con người mới có sanh, già, bệnh, chết. Chứ ông Thánh ông có sanh, già, bệnh, chết đâu? Cho nên nhắm vào con người mà dạy con người, đức Phật giải quyết bốn sự đau khổ sanh, già, bệnh, chết của con người, mới đem giáo pháp đó dạy lại cho chúng ta.

​​(30:17) Trong thời của chúng ta may mắn Thầy làm chủ được bốn sự đau khổ này, cho nên Thầy đem kinh nghiệm dạy lại cho mấy con, quá thực tế. Nếu không làm chủ được bốn sự đau khổ này thì coi chừng chúng ta sẽ kiến giải nó đi lệch sang đường khác đó mấy con. Cho nên kinh sách nhiều, nhưng mà có kinh sách nào dám nói làm chủ bốn sự đau khổ sanh, già, bệnh, chết đâu? Chỉ có đức Phật, nhờ đức Phật dạy, kinh sách đức Phật dạy, mới nói đến làm chủ bốn sự đau khổ sanh, già, bệnh, chết. Và Thầy là người chỉ dạy cho mấy con tu để mấy con làm chủ bốn sự đau khổ sanh, già, bệnh, chết, các con thấy chưa?

Cho nên vì vậy chúng ta có bốn sự đau khổ. Đời sống hàng ngày là cuộc sống của chúng ta gọi là “sanh”, mà chúng ta không làm chủ được nó thì giận hờn, phiền não, thương ghét, lo sợ, rầu rĩ thế này thế khác. Đó là chúng ta không làm chủ được đời sống của chúng ta thì làm sao gọi là làm chủ “sanh” được? Rồi nếu mà đời sống lo lắng, buồn phiền, khổ não thì già yếu, lọm khọm, quên trước quên sau đủ thứ. Bởi vì cái tâm của mình như thế nào thì cái thân nó chịu ảnh hưởng (như vậy). Còn một người sống an lạc, thanh thản, bất động, không giận hờn, phiền não thì cái tuổi già của họ nó rất là khoẻ khoắn và nó không bao giờ quên trước lẫn sau. Tâm ảnh hưởng thân rất nhiều, cái tâm chúng ta làm sao thì cái thân như vậy. Các con thấy Thầy tám mươi mấy tuổi rồi, nhưng mà vẫn sáng suốt, đi không run rẩy, rất là mạnh khoẻ, có thể Thầy trèo núi, đi núi lên dốc rất là dễ dàng, không có khó khăn.

(31:57) Có một lần Thầy lên đền Hùng, đi ra Hà Nội lên đền Hùng, mấy chú cũng đi theo Thầy, chú nào đi cũng thở ồ ồ hết, đi có chút lại nghỉ. Đền Hùng là đi lên cái dốc mà, riêng Thầy đi một nước tới trên, không có ngồi nghỉ chỗ nào hết. Tại sao Thầy khỏe được như vậy mấy con? Tại vì Thầy biết cách điều phục được hơi thở. Còn mấy con cứ lên thì cái áp lực nó khác, mà bước lên thì các con cứ thở theo kiểu thở cho nó đầy đủ, cho nó khoẻ, mà thở nhiều thì nó lại mệt. Cho nên mấy con chưa biết điều phục hơi thở, vì vậy các con đi một lèo không thể nào đến trên đền Hùng được, còn Thầy thì một lượt đi luôn tới trên đó được. Thì mấy con đi trong cái đoàn cũng có nhiều người chứ không phải một mình Thầy. Có chú Mật Hạnh cũng đi với Thầy, chú cũng còn thở dốc chứ đâu, mà tuổi trẻ vậy đó mà thở đó mấy con. Còn Thầy thì không thở, thấy càng đi càng khoẻ, tại vì Thầy giữ gìn được cái hơi thở cho mình đúng cách của nó, biết điều phục được hơi thở.

(33:04) Cho nên tập hơi thở là điều phục hơi thở, chứ không phải tập hơi thở là để vận dụng ức chế ý thức. Các con hít thở để làm cho cái vọng tưởng của mình được thoát chứ gì, cái đó là cái chết đó mấy con! Đấy mấy con thấy cái sai của mấy con, cứ tu hơi thở mà tu kiểu đó. Cho nên, cái người mà người ta thông suốt hơi thở người ta dạy, thì người ta dạy cách thức mình nhiếp phục hơi thở bằng cách nào, vận dụng hơi thở bằng cách nào.

Hơi thở, mấy con thấy cái bài định niệm hơi thở Phật dạy, có ba hơi thở: hơi thở bình thường, hơi thở dài và hơi thở ngắn đó mấy con. Lúc nào cần sử dụng hơi thở dài thì chúng ta dùng hơi thở dài; lúc nào cần sử dụng hơi thở ngắn thì chúng ta dùng hơi thở ngắn; lúc nào dùng hơi thở bình thường thì chúng ta dùng hơi thở bình thường. Bây giờ mấy con hôn trầm, thùy miên quá, ngồi cứ gục tới gục lui, thì lúc bấy giờ mấy con sử dụng hơi thở dài, thì mấy con sẽ không có mà hôn trầm thùy miên chứ! Bởi vì cái hơi thở đó sử dụng để làm chúng ta tỉnh táo, để làm chúng ta rất an tịnh, cho nên mấy con lấy cái đề mục của hơi thở “an tịnh thân hành tôi biết tôi hít vô, an tịnh thân hành tôi biết tôi thở ra”. Còn cái tâm của chúng ta không an tịnh được, nó lăng xăng niệm này đến niệm khác thì “an tịnh tâm hành tôi biết tôi hít vô, an tịnh tâm hành tôi biết tôi thở ra”.

Nó có tất cả cái đề mục của hơi thở để giúp chúng ta tu tập, nhưng trước tiên chúng ta phải rèn luyện ba hơi thở đầu tiên: hơi thở bình thường, hơi thở dài, hơi thở ngắn. Rèn luyện được ba cái hơi thở này rồi mới nói “an tịnh thân hành”, “an tịnh tâm hành”, còn chưa được thì đừng có mong. Mà khi được rồi mà tâm chúng ta còn tham, sân, si thì “quán ly tham tôi biết tôi hít vô, quán ly tham tôi biết tôi thở ra”, thì bắt đầu bây giờ chúng ta mới ly tham, sân, si. Mà ly tham, sân, si hết rồi thì coi như chúng ta giải thoát, nó sẽ ở trong tâm bất động. Nội hơi thở không, về đề mục hơi thở không, mấy con tu cũng vẫn là chứng đạo rồi. Nhưng phải tu đúng cách, còn tu sai mà lo ức chế ý thức, mấy con để nó không niệm khởi thì mấy con tu sai.

(35:14) Đó, cho nên trong cái sự tu tập thì chỉ có cái sự hướng dẫn của một vị Thầy, người ta đi trước, người ta biết đường người ta hướng dẫn. Nếu nói về hơi thở thì phải thân cận thiện hữu tri thức, chứ đừng xa vị thiện hữu tri thức mấy con tu sẽ bị lạc, và mấy con sẽ bị tức ngực, mấy con sẽ bị đau đầu, mấy con sẽ bị rối loạn hô hấp. Còn mấy con tu về hơi thở thì mấy con nên gần những cái bậc mà người ta sử dụng được hơi thở để người ta dạy mấy con kẻo mấy con tu sai, hiểu không?

Mấy con bây giờ nhớ chưa: “Tâm bất động, thanh thản, an lạc và vô sự.” Thầy xin nhắc lại: có một cái sự gì mà tâm không an ổn, thì mấy con sẽ tác ý cái câu đó thì nó giúp cho tâm mấy con sẽ trở về bất động, thanh thản, an lạc và vô sự. Đó là cứu cánh của mấy con. Có cái duyên mấy con nhớ kỹ nhiêu đó: là hôm nay mấy con đến đây học có một bài pháp là “tâm bất động, thanh thản, an lạc và vô sự”. Rồi, được rồi, nhớ chưa? Không có lẽ nào mà Thầy nói mấy con quên đâu, không quên đâu phải không? Có bấy nhiêu đó thôi. Bây giờ bất cứ cái chuyện gì xảy ra, khó khăn cách gì mấy con nhắc “tâm bất động, thanh thản, an lạc và vô sự” mà thấy nó chưa bất động thì nhắc “các pháp đều vô thường, có cái gì của mình đâu mà mình giữ nó làm chi!”, đó thì mấy con sẽ được giải thoát.

(36:27) Đến đây được gặp Thầy, được nghe Thầy dạy cho mình được giải thoát là đủ rồi, đâu cần gì phải nhiều mấy con? Còn muốn nhiều, muốn làm chủ sự sống chết - muốn chết hồi nào thì chết, muốn sống hồi nào thì sống - thì về đây, Thầy cho cái thất, phải không? Giam mình ở trong đó đi, Thầy đóng cửa, Thầy khoá lại, không cho đi ra. Rồi Thầy dạy trong đó. Chừng nào mà ở trong đó chui ra khỏi vách đi được mà khỏi cần mở cửa thì chừng đó là xong, có như vậy thôi mấy con. Bây giờ thì mấy con nỗ lực đi, có vậy thôi. Rồi bây giờ mấy con còn hỏi Thầy điều gì không? Hỏi Thầy gì thì hỏi, không thì nhớ bấy nhiêu đó đủ rồi, không cần hỏi gì thêm.


Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

510-BAN KINH SÁCH TU VIỆN CHƠN NHƯ.

  510-BAN KINH SÁCH TU VIỆN CHƠN NHƯ. Kinh sách của Tu viện Chơn Như chỉ kính biếu không bán . Phật tử cần kinh sách của Tu viện Chơn Như ...