446- 1.1- BA NƠI TẠO THIỆN HOẶC ÁC
(3:52) Hành
động đó ở trong thân chúng ta có ba nơi:
Ý, cái ý
chúng ta khởi cái niệm ác hoặc niệm thiện.
Lời nói của
chúng ta phát ra lời nói thiện hay lời nói ác. Nói ác tức là làm khổ mình, khổ
người. Nói thiện là không làm khổ mình, khổ người. Suy nghĩ cũng vậy, cũng suy
nghĩ một cái niệm suy nghĩ mà nghĩ làm cho người ta khổ thì tức là làm cho mình
khổ. Mà cái niệm khởi nghĩ làm cho người ta an vui thì tức là đem lại sự an vui
cho chính mình.
Hành động
chúng ta cũng vậy, tay chân chúng ta cũng vậy, đi đứng chúng ta phải cẩn thận,
dè dặt, không khéo tự mình làm khổ mình. Ví dụ như mấy con đi mà không cẩn thận
thì mấy con sẽ đạp gai hoặc sụp hầm, sụp hố hoặc đạp miểng chai, tất cả những sự
xảy ra do chúng ta thiếu cẩn thận mà đem đến chúng ta đau khổ. Do chúng ta có cẩn
thận, chúng ta đi tỉnh giác, biết từng bước đi chúng ta nhìn kĩ lưỡng hẳn hòi
thì chúng ta tránh đi những điều có thể xảy ra làm chúng ta đau khổ. Cũng như
chúng ta suy nghĩ, cũng như chúng ta lời nói phải cẩn thận, kỹ lưỡng thì chúng
ta sẽ thoát khổ chứ không ai cứu khổ cho chúng ta, chính bằng cái ý thức của
chúng ta, bằng sự tỉnh giác của chúng ta. Cho nên đạo Phật là đạo con người dạy
chúng ta tu tập rất là thực tế và cụ thể. Không có dạy chúng ta cầu sanh về cõi
Cực Lạc, Thiên Đàng hoặc cõi Trời, hoặc cõi Phật, hoặc Niết Bàn, mà hướng dẫn
chúng ta thấy rõ tâm chúng ta là một trạng thái Bất Động - Thanh Thản - An Lạc
- Vô Sự là Niết Bàn chứ không phải có cảnh giới Niết Bàn.
(5:52) Quý
Phật tử nghĩ rằng có cảnh giới Niết Bàn cho nên Đức Phật nhập Niết Bàn. Không
phải. Đức Phật từng khi còn sống Đức Phật đã từng ở trong Tâm - Bất Động -
Thanh Thản - An Lạc - Vô Sự cho nên chết cũng ở đó mà thôi. Hiện giờ chúng ta
người nào mà sống được trong tâm bất động, thanh thản, an lạc, vô sự thì hiện
còn đang sống mà luôn ở trong tâm đó không một lời nói trái ý nghịch lòng làm
chúng ta, pháp làm chúng ta bị động mất Tâm - Bất Động - Thanh Thản - An Lạc -
Vô Sự đó thì đương nhiên chúng ta đang ở trong Niết Bàn, chứ không phải có cõi
giới Niết Bàn mà là trạng thái thân tâm của chúng ta. Cho nên đạo Phật là đạo
như thật, không có trừu tượng, mơ hồ, không xây dựng một thế giới siêu hình ở một
nơi nào khác, mà chỉ ngay nơi mọi tâm trạng của mỗi con người. Nếu người nào biết
sống là người đó biết giải thoát, mà người nào không biết sống là người đó đang
đau khổ, đang sống trong địa ngục.

Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét