443- 10- ĐƯỢC THÂN NGƯỜI LÀ KHÓ
Phật tử: Thưa Thầy cho con hỏi câu hỏi: những
chúng sanh như vi trùng do nhân duyên gì mà thành như vậy và đến bao giờ nó mới
trở thành người được
Trưởng
lão: Đức Phật nói muốn
được sanh làm người là khó phải không? Mà từ cái loài chúng sanh như vi trùng,
như vi khuẩn Thầy nói đến cái loài đó đó cũng là loài chúng sanh, vi trùng vi
khuẩn thậm chí như từng tế bào trong con người cũng là một vi khuẩn ở trong đó,
cho nên ở đây Thầy nói sự thật ra Đức Phật nói, vô lượng kiếp mới thành người
chứ không phải một kiếp không phải là từ một cái con vật thành một con người liền,
mà vô lượng kiếp làm loài vật mới đến làm người được. Cho nên được thân người là
khó, khó vô cùng khó như một con rùa mù tìm bọng cây giữa biển. Nhưng mấy con
được thân mấy con coi rẻ lắm. Mấy con coi rẻ lắm cho nên mấy con không nỗ lực
tu là coi rẻ chứ gì, cứ lo danh lo lợi lo ăn lo mặc lo tiền lo của, không thì
lo nhà lầu xe hơi không. Đó mấy con coi thường rẻ mấy con đem cái thân của mấy
con để phục vụ cho cái dục đó, nhưng mà cái dục đó con có giữ được cái nhà lầu
không? Chết mấy con vẫn bỏ như thường, cho nên vì vậy đó mấy con đem cái thân của
mấy con thực hiện được sự giải thoát, chấm dứt không còn làm loài chúng sanh.
Còn bây giờ mấy con mất cái thân này mấy con cũng tưởng mấy con sanh làm ra người?
Một ngàn lần
cũng chưa có đâu mấy con, bao nhiêu mà thân xác chúng sanh đã dồn trong bụng mấy
con đó, mấy con trả cái nghiệp đó, rồi bao nhiêu cái nghiệp mà mấy con đi dẫm đạp
chết biết bao nhiêu con kiến, mỗi một kiếp nghiệp làm con kiến con biết mấy
tháng nó mới chết không? Nhưng mấy con cũng vẫn phải làm con kiến để trả bao
nhiêu con kiến, mới làm con vật khác chứ đâu phải không, những cái món ăn của mấy
con hàng ngày, mà mấy con không giải thoát mấy con đã nuốt ở trong miệng mình bắt
biết bao nhiêu vi trùng, chứ đừng nói chuyện, những con vật nhỏ mấy con đâu có
thấy đâu. Cho nên được thân người là khó mà được Phật pháp còn khó hơn, biết được
Phật pháp mà không tu là con người đã phí đời, cho nên vô lượng kiếp mới làm
người, con.
Phật tử: Còn một câu hỏi, thưa Thầy tại sao
số lượng con người cứ mỗi ngày một đông?
(1:40:09) Trưởng
lão: Đông mà con thấy đâu có đông đâu con, đâu có đông nghĩa là đối với con
người hiện có trên hành tinh này mà so với một cái loài vi khuẩn nó đâu có bao
nhiêu nhằm nhò gì, con hiểu không? Nó đâu có đông đâu con. Con cứ thấy nó cứ
sanh sanh lên, bởi vì nó tiếp tục nó sanh nhưng mà nó sẽ hoại diệt. Con người ác
lắm, một cái trận lũ lụt một cái trận thiên tai qua, nó diệt sạch con người hết
đó, nó chưa đó, nó chưa, tới hồi nó diệt, nó diệt con thấy nó nằm láng lênh hết.
Cho nên vì vậy mấy con thấy những cái mặt trận chiến tranh nó bắn cái rót liền,
bây giờ nó ở chỗ xa nó pháo lại một cái, cái vùng xóm đó tan nát hết người ta
chết rạt hết. Chưa đâu, nó chưa tới đâu con ơi. Nó sẽ đến cái chỗ đó, nếu mà
không thiện pháp mấy con, cho nên đừng có nghĩ được, nó diệt không còn con người
đừng có nói chuyện. Con có nghe trái bom của Mỹ không? Hai trái bom nó thả Nhật
Bổn đầu hàng liền tức khắc, nó bỏ mấy trái bom, hai trái bom, mà hai Thành phố
nó tiêu tan sạt nghiệp hết phải không? Mà bây giờ mà nó sử dụng vũ khí còn ghê
hơn nữa, cho nên chúng ta đừng nghĩ rằng con người mà còn ác mà được sanh lên.
Cho nên đừng nghĩ con người cứ sanh không phải đâu, nó sanh để nó thọ khổ, nó
sanh để trả quả.
Phật tử: thưa hỏi
Trưởng
lão: Coi như là thật
sự ra nó không phải đâu con, thần kinh là nó do bộ óc của chúng ta. Trong khi
cái dòng họ ông bà của mình nó có cái gen đó, thì con cháu nó sẽ có cái gen đó,
nếu mà trong năm mười đứa cháu mà nó có một đứa bị ảnh hưởng đó nó sẽ bị điên
đó. Mấy con chuẩn bị tư tưởng của mấy con đi, chứ không nó điên đó mấy con.
Phật tử: Thì con cũng sợ vậy đó, con sợ vậy
nên con không biết sao.
Trưởng
lão: Vậy thì cứ giữ
tâm bất động thôi thì nó sẽ bình an cái óc của con à, chứ con để cái tâm lo lắng
sợ hãi thì nó sẽ rối loạn thần kinh, hãy càng lo bao nhiêu thì cái thần kinh
mau thì con sẽ trả cái quả đó mau, bởi vì trong cái người con đã có cái gen đó
rồi, cái gen điên rồi.
Phật tử: Không Thầy, con là dâu
Trưởng
lão: À thì dâu thì
nó đỡ, con cháu kìa.
Phật tử: […]
(1:42:43) Trưởng
lão: Nếu mà con hay cháu cũng vậy mà nó chịu ảnh hưởng tới tinh thần, con cứ
có ái ngại con lo coi chừng nó lại chuyển qua con.
Phật tử: Giờ làm sao, con cũng bình thản vậy
thôi hả Thầy?
Trưởng
lão: Bình thản, giữ
tâm bình thản thôi đừng có lo, chứ con cứ nghĩ dòng họ, bên chồng như vậy vậy,
con cứ lo chừng nào thì con lại ảnh hưởng đến con, còn nếu mà trong khi đó thì
cái gen ở trong [..]
Phật tử: Hay là do có người dựa phải không
Thầy?
Trưởng
lão: Không,
không có người nào mà dựa hết, không có linh hồn thì làm sao mà dựa.
Phật tử: không có người dựa thì làm sao mà cả
tháng không ăn mà cứ la hét
Trưởng
lão: Đã Thầy nói cái
Tưởng mà hoạt động bây giờ nhịn một năm nó cũng không chết nữa, tại cái tưởng
nó hoạt động, con hiểu không? Bởi vì trong con người chúng ta nó có cái Tưởng
con.
Phật tử: Già rồi, bảy mươi mấy tuổi rồi đó
Trưởng
lão: Thì bao nhiêu
đi nữa nhưng mà cái Tưởng, cái Tưởng nó hoạt động cho nên bà không ăn được do
cái tưởng, chứ nếu mà dùng được ý thức thì bà sẽ ăn con.
Phật tử: Bây giờ đang ăn tự nhiên bỏ ăn, bỏ
ăn tháng nửa tháng cái ăn lại, ăn lại cái, đó thành ra con không biết tại sao,
có người dựa không?
Trưởng
lão: Không có dựa
đâu, Tưởng đó, là cái tưởng chứ còn sự thật nó không có gì, có gì không con ?
Phật tử:
Trưởng
lão: Vậy hả con, Thọ
trai, rồi rồi được rồi, thôi bây giờ Thầy chào mấy con.
Phật tử:
Trưởng lão: Nhớ con, con ráng giữ gìn cài thần
kinh nhé con, con ráng con giữ để cho tâm mình bất động thì nó sẽ giữ được cái
tâm đó, nó lo lắng nó đòi hỏi..
HẾT BĂNG

Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét