366- KẾT HỢP BƯỚC ĐI VÀ HƠI THỞ
Phật tử: Dạ, mô Phật, con xin bạch Thầy thêm
là, tại vì con loạn tưởng, con đứng lên con đi kinh hành, thì con thấy chú Tấn
nói con là hít vô thở ra là một bước, đúng không ạ? Thì để con biết con cách thức
con học ạ.
Trưởng
lão: À, được con. Mới
đầu thì mình vừa kết hợp cái hơi thở với vừa bước đi, để cho hai cái để cho
mình tập trung. Nhưng mà lần lượt rồi, thì các con xả bỏ, chỉ còn biết bước đi
hoặc là đi mà biết hơi thở thôi. Đừng để cộng với hai cái, con hiểu không?
Nhưng mà mới đầu thì mình nhiếp tâm nó khó thì mình hợp nhau lại hai cái, để
cho mình tập nhiếp tâm cho được. Khi mà được rồi, thì con lấy một cái hơi thở
hoặc một bước đi thôi, cái bước đi của mình thôi, một hành động thôi, mình
không kết hợp nữa.
Phật tử: Lúc đầu thì kết hợp, sau này thì
buông ra, bước đi thì biết bước đi.
Trưởng
lão: Buông ra, buông
ra. Vậy đó con, để cách thức mới tập mà…
Phật tử: Những câu tác ý là mình tùy theo
trường hợp để mình tác ý, chứ không nhất thiết mình phải ôm một câu một phải
không Thầy?
Trưởng
lão: Không phải con.
Tùy theo mỗi trường hợp xảy ra là mình trạch ra cái câu. Tức là mình chế ra cái
câu đó cho nó phù hợp với mình trong cái hoàn cảnh đó. Thì mình chế ra cho nó
phù hợp, thì mình tạo ra cái câu tác ý để mình tác ý. Chứ không phải là bắt
mình có một câu đó, cứ cái trường hợp nào cũng có một câu đó hết thì không được.
Mình lại phải khéo léo, linh động, thiện xảo trên cái phương pháp tác ý mấy
con, thì nó sẽ lợi ích lớn.
Phật tử: Nhưng mà, con thưa Thầy. Nếu mà con
đi kinh hành thì con cứ thở thì thở, mà đi thì vẫn chú ý đến bước chân thì cũng
được phải không Thầy? Hay là cứ phải kết hợp cái hơi thở…
Trưởng
lão: Được! Con. Nếu
mà con đi kinh hành, con chỉ biết hơi thở thì con cứ nương hơi thở thôi, khỏi cần
biết bước đi. Còn mới đầu con tu thì con kết hợp giữa bước đi và hơi thở. Vừa
đi vừa biết đi mà vừa biết thở. Sau đó đó, con thấy nó thuần thục rồi thì con
đi mà con thở, thì con chỉ tập trung trong cái thở, còn bước đi thì kệ nó. Còn
không thì con bỏ hơi thở, mà con chỉ tập trung dưới bước đi. À, con chỉ dở chân
để chân xuống, đưa chân tới bước đi. Theo cái bước đi của nó thì chỉ duy nhất
có cái mình đang đi kinh hành thôi, chứ không có cần kết hợp. Còn hơi thở nó thở
sao sao kệ nó.
Chứ không phải
là mình hít vô thì mình bước, bước đi, mình thở ra mình bước bước nữa. Đó là
mình kết hợp, để cho mình tập trung cho nó chặt chẽ. Do đó mình kết hợp hai thứ.
Còn cái này mình chỉ một thôi, một hành động thôi, chứ không có kết hợp với hơi
thở nữa. Thì tập thời gian sau con phải cắt lìa ra, chứ đừng có để mà kết hợp nữa.
Phật tử: Dạ, mô Phật.
Trưởng
lão: À thôi, bây giờ
mấy con vô nghỉ mấy con.
Phật tử: Dạ, mô Phật.
Trưởng
lão: Về ráng tu nghe
con. Xá Thầy thôi con.
HẾT BĂNG

Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét