33- NHÂN QUẢ BỊ GẶP NẠN KHI CỨU NGƯỜI
(38:10) Phật
tử: Có cái chuyện mà một cái thanh niên mà cứu người bạn mà bị điện giật,
mà bây giờ phải bị cắt cụt tay chân đó Thầy, Thầy cho con hỏi là nhân quả, nhân
gì, quả gì Thầy?
Trưởng
lão: Coi như là
nhìn thấy người đó vì lòng thương người khác mà cứu người khác mà bị điện giật.
Cho nên bây giờ bị cắt tay chân của mình cụt, thì cái người đó nghĩ rằng nhân
quả ngày xưa đó. Ngày xưa hay hoặc là trong tiền kiếp này mình cũng làm cái trò
kêu là chặt giò ếch, giò gà gì đây, thì bây giờ trả quả thôi chứ có gì đâu, con
hiểu không?
Cho nên nói
về nhân quả qua một cái kiếp, một cái kiếp khác thì nhân quả đều là phải có
nhân quả. Không có nhân quả sao Thầy không điện giật đặng chặt tay, chặt chân
Thầy? Mấy con sao không bị chặt tay chân mà lại cái người này, thì phải có nhân
quả chứ sao, nhân nào thì quả nấy.
Mấy con thử
đi, mấy con thử nói không có nhân quả mấy con làm đi. Mấy con bây giờ đó mấy
con nói không có nhân quả nè, thấy một người đi đường kia kìa mấy con ra tát
tai họ, đánh cho họ một hơi đi, rồi coi nhân quả có tới không, phải không? Dòng
họ kéo tới đánh con liền đó chứ đâu để cho con yên. Thầy nói thật sự ra họ sẽ
đi vào (đánh). Bây giờ con ở đây nè, mà con ra, con đánh họ đi, con vô đây đi,
một chút xíu dòng họ nó kéo lại nó đánh con, nó không nhịn con đâu, nhân nào
thì quả nấy chứ. Mà con mạnh hơn đông hơn, thì con thắng họ, thì Nhà nước, công
an đến bắt mấy con đem về trụ sở, một là giải hòa cho mấy con, hai là nó bỏ tù
mấy con đó, mấy con phá rối trật tự an ninh có đúng không? Thì nhân đó thì phải
quả đó chứ sao, mấy con không chạy đâu khỏi.
Còn mấy con
không đánh ai làm sao có chuyện đó, nhân thiện thì cái quả lành, mà
nhân ác thì cái điều khổ sẽ đến với mấy con. Cho nên cái người mà xảy
ra mà con vừa hỏi là phải có nhân quả. Cái người này ít ra cũng làm cho người
ta chặt tay chặt chân người ta chứ không phải không, mà không chặt tay, chặt
chân thì người này ít ra người ta cũng chặt tay chặt chân loài vật khác.
Một con chó
như thế này mà chặt hai chân nó, hay hoặc là một con bò người ta đem về đó chặt
lấy cái đùi đem về, để con bò đau khổ như vậy, có phải không? Mấy con thấy
không? Có cái bọn ăn trộm ăn cắp đó chứ đâu phải không, con bò người ta vậy mà
ban đêm cái nó vô nó cột nó chặt hai cái đùi nó xách đi, con bò còn sống, sáng chủ
nhà thấy mất hai cái đùi con bò, chỉ còn có nước đem con bò này mà làm thịt
thôi chứ còn cách gì khác. Mà một đêm nó chịu đau khổ như vậy thì quý vị thấy
như thế nào? Thì những cái hành động làm những cái điều ác đó thì không chạy khỏi
nhân quả, sau này mình cũng phải bị. Cho nên mang tật nguyền suốt đời của mình
cụt tay cụt chân đều hoàn toàn là do nhân quả.
(40:51) Tại
sao mọi người cũng là chiến binh đi ra trận đánh mà người ta về lành lặn, còn
những người sao lại về phải là thương binh cụt tay, cụt chân, mình phải hiểu
cái nhân quả chứ mấy con. Chứ không phải là người nào cũng cụt tay cụt chân, đi
chiến giặc về rồi cụt tay, cụt chân hết đâu, đâu có lý đó.
Đây là mình
nói là cái sự bảo vệ đất nước của mình, mà cũng còn nằm ở trong cái quy luật của
nhân quả chứ đâu phải không, đâu phải ngoài cái quy luật nhân quả. Tại sao cái
thời điểm đó đất nước này phải toàn dân tập hợp để đánh đuổi giặc, mà sao bây
giờ không đánh đuổi giặc, vì nó có giặc đâu đánh, còn cái thời điểm đó nó có giặc
thì toàn dân phải có bổn phận là đoàn kết chống giặc thì phải ra trận chứ sao.
Nhưng mà cái
người ác thì coi chừng cụt tay, cụt chân, vì mình trải qua cái thời gian làm điều
ác.
Thí dụ: Như
hồi đó thì bình thường mình thấy đâu có gì đâu, rồi bắt đầu đó, vì cái sống của
mình. Chặt chân gà hoặc là chặt giò ếch, hay hoặc là đi soi ếch bắt bẻ hai giò ếch,
bỏ vô cái giỏ mà bắt ếch.
Mình đâu có
ngờ cái chuyện mình bắt nó để làm thịt mình ăn thôi chứ gì? Nhưng mà trước khi
sợ nó nhảy ra nó sổ ra cái đục, cái giỏ của mình, cho nên bẻ hai cái giò để cho
nó đừng có nhảy chứ gì? Nhưng mà không ngờ cái hành động đó đến khi mà đất nước
tập hợp toàn dân đoàn kết chống giặc thì mình ra mình bị giặc bắn mình bị
thương buộc lòng người ta phải cắt giò, cắt chân mình chứ sao.
Cái nhân quả
mình đã tạo cái khổ của loài vật, chịu đựng những cái sự bẻ chân nó rồi, thì
trong khi mình bị thương từ chiến trường mà cõng vác cái người này đi về tới bệnh
viện mà cắt chân, cắt giò đâu phải là không đau, nó cũng phải y như là bỏ trong
cái giỏ.
Không, Thầy nói
như vậy mấy con xét cái nhân quả nó không sai chỗ nào đâu, nhân quả mà nó không
tha thứ ai, nó rất công bằng, mình làm ác là mình phải thọ lấy quả ác, mà mình
làm thiện không bao giờ có xảy ra.
Cho nên Thầy
nói một người sống thiện thì không có sợ bão tố, con sống thiện con không bao
giờ mà làm cái điều gì ác, bão tố nó đến đây nó đi tạt chỗ khác.
Con thấy cái
hiện tượng mà của các nhà thiên văn, nó có trận bão ở ngoài Thái Bình Dương nó
đi ngay cái miền nam của mình chứ gì, nó đổ vô thì nhà cửa ở TP Hồ Chí Minh này
chắc sập đổ hết chứ gì. Nhưng mà sao lại nó đi thẳng qua bên Trung Quốc, nó
chưa tới mà đi thẳng, ai chặn nó mấy con? Có phải là phước báu của dân tộc
chúng ta; của TP Hồ Chí Minh; của miền nam chúng ta không? Các con thấy rất rõ
mà. Ai chặn nó? Có ai dám lại chặn cơn bão đó không? Không ai chặn hết mà nó đi
ngõ khác.
Thay vì từ
ngoài Thái Bình Dương… Thầy thấy cái hiện tượng mà bão tố, người ta hướng dẫn
cho mình thấy, nó đi thẳng vô, đi thẳng vô miền bắc, đi thẳng vô miền trung của
mình mà sao nó lại đi gần tới nó lại rẽ đi chỗ khác, thì đủ biết là chúng ta có
sống thiện đó, có từ tâm đó, chứ không phải là sống ác hết đâu. Vì vậy thì mình
mới biết rằng…
(43:48) Cho
nên Thầy nói bây giờ một cái dân ở đây, một cái xóm này sống toàn thiện, sống
không làm khổ mình; không cãi cọ; không đánh lộn, gia đình rất hạnh phúc; đừng
có ghen tuông rồi bạo lực gia đình. Trời ơi, Sống hạnh phúc lắm mấy con! Sống
đúng đạo đức, gió bão nó tới đây nó đi tạt chỗ khác hết, đây mình yên ổn không
sợ, nước không ngập ở chỗ này nữa. Mà nếu mà quả chăng Thầy nói chỗ này là cái
trũng sâu đi nữa, nó khiến cho dân này nó di cư đi ở chỗ khác hết, nó không ở
chỗ sâu đâu. Cái chỗ mà dân sống đạo đức, nó đẩy những người đó đi đến
cái chỗ mà bình an vô cùng.
Cho nên,
trong đất nước của chúng ta sao có chỗ rất bình an, mà sao có chỗ mà núi nó sạt,
nó lở, nó đè nhà đè cửa người ta. Mấy cái người ở núi thì họ đi săn bắn những
cái loài khỉ dọc, cái loài thú rừng, thì nó phải trả cái quả đó chứ sao, còn
cái số người mà ở gần biển, gần sông đi chài lưới cá thì nó phải lôi xuống biển,
nó nhận xuống dưới chứ sao.
Còn như Thầy
ở đây có sông, có suối bắt cá đâu mà nó nhận. Cho nên tại sao Thầy không đưa đến
đây Thầy ở? Chứ đâu phải ý mà Thầy muốn được, tại cái nhân quả thiện của
Thầy nó sẽ đưa Thầy ở cái chỗ bình an, có phải không mấy con? Cho nên Thầy
làm cái nghề nó cũng là nông dân, cũng cày cấy sống qua ngày cũng bình thường
như mọi người, mà Thầy lại bình an không bị gì hết, đó là cái nhân quả.
Phật tử: Thưa Thầy! Những trường hợp như vậy
thì cái người đó mình đáng thương hay đáng trách hay là đáng ghét?
Trưởng
lão: Những người
mà xảy ra như vậy là mình đáng thương, không đáng ghét tại vì họ không hề biết,
chứ nếu mà họ hiểu (thì họ không làm như vậy)
Thí dụ: Như
bây giờ một người hiểu pháp luật, mà phạm pháp luật, mình đáng ghét mấy người
đó. Còn mấy người này người ta không hiểu, người ta sống với cái môi trường tự
nhiên. Cho nên vì vậy đó mình nên thương, cho nên mới đem đạo đức đến hướng dẫn
cho họ, để họ sống thiện, nên thương các con nên nhớ!
Phật tử: Mô Phật, là nhà con xa con xin phép
về.
Trưởng
lão: Ừ! Nhà con
xa con về con, hôm nào có dịp rồi hãy nghe Thầy dạy, giờ mấy con về vì xa quá mấy
con, chắc mấy con về Tây Ninh hả con?
Phật tử: Về thành phố ạ.
Trưởng
lão: Về thành
phố hả con?
Phật tử: Dạ!
Trưởng
lão: Mấy con về
trước đi con!

Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét