328- GIỮ ĐỘC CƯ TRỌN VẸN TU TỨ NIỆM XỨ
(22:57) Cho
nên Thầy phải kiểm tra lại hết. Mà lọt trong không tưởng để mấy con đi quá sức,
mấy con ra không được. Đó bây giờ đó như con, con nói cái tâm con thanh tịnh.
Thầy bảo ngồi đây đi, mà con ra lệnh bảo thân bay lên đằng trước. Nó ngồi lên đằng
trước là đúng con có Tứ Thần Túc. Là đúng tâm Thanh tịnh. Mà bảo bay không được
là không có Tứ Thần Túc. Là chưa thanh tịnh, thấy chưa? Con làm thử cho mọi người
thấy mình có Tứ Thần Túc chứ. Cái tâm mình thanh tịnh bất động rồi thì phải có
Tứ Thần Túc. Tu Sĩ Nữ 1: Bên cô Út cái số, cái số mà Cư Sĩ….mà mấy
người…(không nghe rõ).
Trưởng
lão: Được rồi
Thầy sẽ gặp đây rồi Thầy sẽ qua bên đó.
Tu Sĩ Nữ
1: … (không
nghe rõ).
(13:52) Trưởng
lão: À, bây giờ Thầy báo cho mấy con biết vậy khi mà xếp lớp rồi thì
Thầy mới dạy được, phải không để cho mấy con biết chuẩn bị Thầy sẽ dồn ở bên
kia qua bên đây hết. Các Tu Sĩ qua một lớp Tu Sĩ, chớ không có được mà ở rời rạc
với nhau. Còn người nào mà được chọn mà ở gần bên Thầy là những người phải có
trình độ rồi đó. Phải tu tốt, thật tốt rồi. Chứ còn mà qua đó mà tu lơ mơ không
được. Có nghĩa là những người đó từ trên "Tứ Niệm Xứ" mới được vào gần
bên Thầy, chứ chưa ở trên "Tứ Niệm Xứ" thì không được vào trong này.
Bởi vì tu
"Tứ Niệm Xứ" là như thế nào mấy con. Nghe nói trên thân quán thân thì
ai nói cũng được. Nhưng sống ''Độc Cư'' không trọn thì không được vào tu ''Tứ
Niệm Xứ''. Nhiếp tâm chưa được thì cũng không vào "Tứ Niệm Xứ", đi
kinh hành Chánh Niệm Tỉnh Giác chưa xong thì cũng chưa tu "Tứ Niệm Xứ".
Phải hết hôn trầm thùy miên, phải không vọng tưởng mới trên tu "Tứ Niệm Xứ".
Còn vọng tưởng thì không tu "Tứ Niệm Xứ" được. Nghĩa là con ngồi đây
mà có vọng tưởng cứ ra vô thì không tu. Ngồi đây mà khuya lơ, khuya lắc mà nó gục
tới, gục lui phải không thì không tu "Tứ Niệm Xứ" được.
''Tứ Niệm Xứ''
là không còn hôn trầm thùy miên, không còn vọng tưởng thì mới tu ''Tứ Niệm Xứ''
được như vậy là cái cấp bậc đó là cái cấp bậc người ta sẽ sắp sửa Người ta có
''Tứ Thần Túc''. Người ta có lực người ta. Bởi vì tâm Người ta thanh tịnh, còn
tâm mình chưa thanh tịnh nó còn tham, sân, si. Cho nên nó còn hôn trầm, thùy
miên, nó còn vọng tưởng. Còn tâm Người ta đã xả hết tham, sân, si rồi, cho nên
nó không còn hôn trầm, thùy miên, vọng tưởng nữa. À, bây giờ mấy con nhìn đây
có Người nào mà tu ''Tứ Niệm Xứ ''được chưa? Hết vọng tưởng chưa?
Tu Sĩ Nữ
2: Dạ con.
(15:40) Trưởng
lão: À, con. Để Thầy sẽ kiểm tra, Thầy kiểm tra đàng hoàng cơ mà, Thầy
kiểm tra. À, bây giờ ái kiết sử còn không, có nhớ gia đình không, có nhớ này
kia không?
Tu Sĩ Nữ
2: Dạ con không
còn.
Trưởng
lão: Rồi, để Thầy
sẽ kiểm tra.
Tu Sĩ
Nam: Con thưa
trình, con thưa Thầy.
Trưởng
lão: Ừ, có gì
không con?
Tu Sĩ
Nam: Con thưa
Thầy.
Trưởng
lão: Ừ.
Tu Sĩ
Nam: Con á, con
cái con lo đạo đức làm người con làm tròn. Bữa nay con cũng cuộc đời con, con
cũng xin theo Phật, theo Thầy, cũng như con làm một viên đá đầu tiên để xây dựng
ngôi nhà Chánh pháp cho chúng sanh hưởng cái trí tuệ và từ bi của Phật, của Thầy.
Trưởng
lão: Ừ, quý
quá. Tốt lắm con ráng tu con. Con đến đây ở, con quyết định ở tu
Tu Sĩ
Nam: Con ở đây,
con quyết định ở tu.
Trưởng
lão: Thầy sẽ dẫn
đến nơi, đến chốn cuối cùng.
Tu Sĩ
Nam: Dạ.
Trưởng
lão: Phải tu từng
cái căn bản, bắt đầu bây giờ con, cô Út sắp vào một cái thất. Con sẽ sống ba
ngày ''Độc Cư'' cho Thầy, không nói chuyện với ai hết, mà chỉ sống một mình
trong đó thôi, không đến thất ai. Đến giờ đi khất thực ôm bát đi khất thực cho
Thầy. Đúng trong ba ngày thì Thầy sẽ đến Thầy dạy tiếp theo, phải không.
Tu Sĩ
Nam: Dạ.
Trưởng lão: Giữ ''Độc Cư'' trước cái đã, mà
độc cư được rồi thì mới tiến tới.
Tu Sĩ
Nam: Dạ!
(16:53) Trưởng
lão: À bây giờ về tới cái phần con, cái phần con. Con phải sống trong
ba tháng cho Thầy. Không được nói chuyện với ai hết, thất thì không được đậy
kín, không được giăng màn, giăng gì hết để trống như vậy, mở cửa trống ra. À,
con vừa hết vọng tưởng thì phải hết hôn trầm rồi phải không. Thì con sẽ sống ba
tháng. Người ta ở ngoài mà người ta đi vào mà thấy con gục là con bị Thầy đó,
con hiểu không.
Tu Sĩ Nữ
2: Dạ.
Trưởng
lão: Và cái thất
của con để trống rồi, con tập luyện như thế nào. Bởi vì con tỉnh hết tham, sân,
si rồi, hết rồi tức là con tỉnh, không vọng tưởng rồi, thì ở đây người ta sẽ
quan sát theo con, theo dõi con. Thấy không. Con mở trống cửa hết, không được đậy
bít đâu nha. Đó là một, mà ba tháng ''Độc Cư'' trọn vẹn con chỉ sống một mình
con. Rồi Thầy kiểm tra Thiền định Thầy sẽ đưa ra. Phải không. Ráng được không?
Tu Sĩ Nữ
2: Dạ con kính
bạch Sư.
Trưởng
lão: Ừ, ừ.
Tu Sĩ Nữ
2: Kính bạch Thầy!
Lâu nay con về con xả đi lên, đi xuống. Nhưng mà nhưng nó bệnh con phải ráng cố
gắng. Từ đây con đã bớt bệnh rồi thì con cũng ráng cố gắng. Dù con không dám là
con nói là đã được. Nhưng mà con phải, con phải cố gắng con giữ hơn nữa khi hôn
trầm rồi, thời gian nữa Thầy kiểm tra, chứ còn con đau phần khác con cũng bớt rồi.
Trưởng
lão: Ừ.
(18:32) Tu
Sĩ Nữ 2: Thì con cũng ráng cố gắng con giữ hạnh ''Độc Cư''. Con không
có tiếp duyên người nào, để Thầy kiểm tra cho con…. Con không còn gia duyên
gia đình gì nữa hết. Tất cả con đều buông hết rồi. Thì thưa Thầy, Thầy có chỉ dạy
con có từ từ tu tập. Trong lúc tu tập thì con có đẩy lui hết. Nên cái tâm con bữa
nay nó cũng rất là không còn những như ngày xưa mà cứ hay tham lấy cái lặt vặt
để về xài dùng. Bữa nay nó cũng ném hết rồi, nó bỏ hết rồi.
Trưởng
lão: Tốt đó.
Tu Sĩ Nữ
2: Con xin cố gắng
để con tu tập tiếp, để từ rầy về sau con không có tiếp duyên với ai nữa.
Trưởng
lão: Mấy con phải
sống ''Độc Cư'', là cái hạnh đầu tiên mấy con.
Tu Sĩ Nữ
2: Con Độc Cư
thì Thầy kiểm tra cho con.
Trưởng
lão: Nhưng mà
không Độc Cư thì không được mấy con.
Tu Sĩ Nữ
2: Dạ, mô Phật!
Trưởng
lão: Cái đó là
cái Hạnh để mà người ta quan sát đầu tiên
Tu Sĩ Nữ
2: Dạ vì cuộc đời
con không có gì nữa, xả hết mà đâu có gì đâu, thì ở ngoài đó, thì cũng giao hết
rồi. Ở trong này ấy thì coi giờ bữa hôm nay, giờ bệnh hoạn ấy thì phải tiếp
duyên với chị em để lo giúp đỡ cho con, bệnh hoạn tiền thuốc, tiền men giờ đủ
thứ hết mà bây giờ bữa nay mạnh rồi.
Trưởng
lão: Nay hết
nay rồi phải không?
Tu Sĩ Nữ
2: Dạ.
Trưởng
lão: Nay con hết
đau chưa?.
Tu Sĩ Nữ
2: Dạ, nay con
hết đau, hết rồi.
Trưởng
lão: Rồi, vậy
là tốt rồi ráng tu tập.
Tu Sĩ Nữ
2: Ngày qua cái
cần cổ con xưng lắm, cái đi Bác sĩ về chích thuốc giờ hết rồi. Bữa nay con đỡ
con xin Thầy chứng minh cho con.
Trưởng
lão: Nghĩa là
thân còn bệnh đi Bác sĩ hì…
Tu Sĩ Nữ
2: Ngày qua con
còn đi Bác sĩ. Tại vì cái cổ nó phồng lên, nó sưng dữ quá con sợ, con.
Trưởng
lão: Rồi mai mốt
đây nó không sưng cổ mà nó sưng tay, sưng chân nữa thì ở đó.
Tu Sĩ Nữ
2: Dạ không đến
chừng đó thì con cũng ở trong thất con luôn, con không đi nữa.
Trưởng
lão: Ừ.
Tu Sĩ Nữ
2 Cố gắng con
xin Thầy chứng minh cho con, mà nay con còn.
(20:20) Trưởng
lão: Nói chung là, con cứ ngồi xuống đi con. Được rồi, nhưng mà lần lượt
Thầy về đây tổ chức để cho mấy con tu cho nó có căn bản, không có gì đâu. Bởi
vì Thầy phải lo cho mấy con chứ thấy mấy con tu thì rất tội. Cho nên người nào
mà tu được thì mấy con sẽ nghe lời Thầy ráng giữ đúng. Và khi mấy con nhiếp
tâm, mà tâm tham, sân, si mà mấy con không có là thân mấy con không bệnh đau.
Do tham,
sân, si. Ngũ triền cái, thất kiết sử mà thân bị bệnh đau đó mấy con, còn thân
mà không đau nhức chỗ nào, không nhức đầu, không nóng lạnh. Mưa, nghĩa là trời
nóng hầm, hầm mấy con cũng thấy mát mẻ là tại vì tâm tham, sân, si mình hết rồi.
Cho nên nó thích nghi được hết, nó không đau nhức. Cho nên trong khi mà cái tâm
của mình thấy nó bất động, thanh thản, an lạc và đó là cái trạng thái không còn
đau khổ. Mà cái người hết tham, sân, si rồi tâm bất động.
Cho nên nó
luôn luôn nó sống thích, nó sống một mình nó không tiếp ai hết. Đó là một cái
chỗ mà cái tâm giải thoát.
Cho nên vì vậy
mấy con sống đúng ba tháng. Ở bên kia có một cô cũng nói hay lắm. Sống đúng ba
tháng mà mới có 4 ngày, ba ngày đi kiếm cô Trang nói chuyện. Trời đất ơi! Thầy
nói thôi rồi, hỏi cái này, cái kia thôi chứ không có gì, nhưng mà không ngờ là
mình phá Độc Cư, phá Độc Cư.
(21:47) Cho
nên cái sự thật ra Thầy nhắc nhở mấy con, ba tháng, Thầy cho ba tháng chứ trong
vòng tuần lễ hoặc nửa tháng hoặc cao hơn một chút mấy con coi chừng bẻ gãy. Trời
ơi! Chết. Cố gắng Thầy nhắc nhở cho kỹ để giữ trọn ba tháng.
Sau ba tháng
Thầy đến Thầy kiểm tra, kiểm tra xong cái hạnh Độc Cư được, Thầy kiểm tra về
cái vấn đề nhiếp tâm, coi nó lạc ở trong không tưởng hay lạc ở đâu đây, chứ
chưa hẳn đã là đúng đâu. Có cái nó lạc vào mà mấy con sẽ thấy, nó lạc vào không
tưởng. Nếu mấy con đi sâu hơn nữa, mấy con ra không được, mấy con chết luôn ở
trong đó đó. Bởi vì thiền Đông độ sẽ dạy mấy con ức chế ý thức không niệm. Mà
không niệm tức là mấy con ức chế ý thức, thì tưởng thức phải hoạt động. Mà tưởng
thức hoạt động nó lại rơi vào không tưởng trước. À, nguy hiểm chứ đâu phải con.
Bởi vì mấy
con biết tu như thế nào gọi là ly dục, ly ác pháp. Mà nếu mà chúng ta cứ nghĩ rằng
ngồi mà nhiếp tâm trong hơi thở. Lấy hơi thở để làm cái đối tượng để nhiếp tâm.
Coi chừng ý thức mình dừng là mình lọt trong không. Chứ đâu phải ly dục, ly ác
pháp mấy con. Cái đó là cái nguy hiểm!
Mà không thì
mình sẽ rơi vào cái trạng thái không tưởng, bị nó không vọng tưởng. Còn tâm bất
động nó cũng không vọng tưởng à, nó khác, nhưng mà nó phải có đủ Tứ Thần Túc.
Còn rơi vào không tưởng thì nó không có Tứ Thần Túc mấy con. Con hiểu không.
Tu Sĩ Nữ
2: Dạ! con hiểu
ạ
(24:07) Trưởng
lão: Cho nên khi mà người ta kiểm tra rồi. À, cái này tu đúng. Mà cái
này tu không đúng. Bởi vì Phật pháp nó có những cái bài giảng rất là căn bản, cụ
thể mấy con. Người ta xét duyệt được cái tu tập của các con cái sai, cái đúng.
Cho nên ngoại Đạo không thể lừa đảo Phật giáo được.
Ở thiền Đông
Độ dạy mình kiến tánh thành Phật, dạy mình nằm ở trong cái không biết vọng liền
buông như hòa thượng Thanh Từ. Mình không riết rồi bắt đầu nó lọt trong không
chứ sao? Không vọng tưởng. Mà kinh sách Phật dạy trong kinh pháp cú đức Phật dạy
rất căn bản: “Ý làm chủ, ý tạo tác, ý dẫn đầu các pháp”. Tại sao chúng ta diệt
ý thức? Ý nó sẽ có đủ Tứ Thần Túc. Là ý mình muốn Dục Như Ý Túc mà Định như ý
Túc mà như ý mình muốn. Chứ đâu phải là, mà mình ngồi trong cái không được, đó
là mình thấy cái tu sai?
Nhưng bây giờ
ai sửa? Ai cũng nói mình tu đúng chứ ai sửa. Đấy mấy con thấy trong cái vấn đề
Phật Pháp nó có cái căn bản. Cho nên mình đứng vào kinh sách mà Nguyên Thủy
mình đã thấy ông Phật dạy làm sao.

Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét