326- TÌNH HÌNH TỔ CHỨC LẠI LỚP HỌC Ở TU VIỆN
(0:00) Trưởng
lão: Bên lớp nữ dù là Tu sĩ cũng là nữ, Cư sĩ cũng là nữ. Nhưng phải
tu đúng cách chứ còn không tu đúng cách thì không làm chủ được. Rồi khi mấy con
an trú Tâm được, thì người ta dạy mấy con mới tu Tứ Niệm Xứ. Nó lên cái lớp nữa,
nó tu ''Tứ Niệm Xứ''. Con vô trong này con, con cứ ngồi cái này đi con, kéo cái
ghế này ngồi, con để cái ghế này, đó vậy, cái ghế này đẩy lên. Cái ghế của Thầy
để ra ngoài một chút nữa, thì ở đây mình ở đây mình mới đặt tới đây được, mình
mới để nó rộng ra một chút.
Cho nên từ
đây về sau, Thầy trực tiếp Thầy giảng dạy, Thầy hướng dẫn, trực tiếp giảng dạy
cho mấy con tu tập. Có người thì có nói với Thầy là sợ sức khỏe của Thầy kém.
Thầy giờ lớn tuổi rồi, tám mươi mấy tuổi rồi mà Thầy cứ đứng lớp Thầy dạy hoài
thì sức khỏe nó kém đi. Thầy nói chứ bây giờ công phu của mấy con tu tập như vậy
mà không có người hướng dẫn, mà cứ để tu chừng, chừng như thế này thì nó uổng
phí thời gian của mấy con.
Cộng lại cái
số mà thời gian của mấy con với cái tuổi đời của Thầy. Nói chung là cái mình
chưa có kinh nghiệm sắp ghế mấy con. Mình chưa có kinh nghiệm sắp ghế để mình
bước vô cho được con thì mình sắp thưa ra một chút xíu thì nó dễ lắm, và đồng
thời cái ghế của Thầy phải để ở chỗ đó. Để Thầy ở giữa Thầy nói cả hai bên đều
nghe hết. Cho nên Thầy phải trực tiếp giảng dạy mấy con. Trong một tuần lễ ít
nhất Thầy cũng phải giảng dạy cho mấy con một ngày.
(01:39) Sau
khi tu tập tuần lễ rồi thì Thầy đến thứ nhất coi như là mấy con cũng như học
trò mà trả bài. Tức là kiểm tra coi cái trình độ mấy con tập tới đâu. Người nào
được chưa hay là chưa được. Thầy sửa lại cho mấy con tập lại, hay được mà Thầy
thấy được Thầy cho mấy con tốt nghiệp. Cấp cho mấy con lên lớp. Còn không được
để cho mấy con ở lại, và khi ở lại thì phải xấu hổ mấy con. Phải không? Học
sinh mà làm rớt thì phải ở lại, phải xấu chứ sao. Mà học sinh đậu thì mừng chứ
sao. Có vậy đó, vậy nó mới làm cho cái ý chí của mấy con nó nung nấu để mấy con
cố gắng tu tập. Chứ còn mà để như thế này người cao, người thấp không biết, coi
thử như nhau hết thì biết bao đời mấy con tiến bộ được, có phải không mấy con
thấy.
Cái trường học
họ còn dạy huống hồ là cái trường Tu. Mà Tu Viện mình là cái trường Tu. Chứ đâu
phải là cái cái Tu Viện vô để vô mà an dưỡng đâu. Đây đâu phải là cái khu An Dưỡng
để mình an dưỡng cái tuổi già yếu, an dưỡng ngồi đó chơi sao. Cái trường tu là
phải vào tu tập đem hết sức lực. Cũng như cái trường đó học, học sinh phải ráng
học mới giỏi chứ không học làm sao giỏi. Cái người tu còn hơn là cái người học
đấy mấy con thấy không. Cho nên vì vậy nếu mà không có một cái người đứng lớp
mà giảng dạy. Không có một người đứng lớp mà giảng dạy, mà hướng dẫn á thì mấy
con sẽ lơ là, tu cầm chừng, tu cho qua ngày tháng. Bởi vì mình không biết cái
trình độ của mình tu tới đâu nữa. Thấy ngày nào mình cũng nhiếp tâm, cũng hít
cũng thở, cũng đi kinh hành, ngày nào cũng thấy giống chung chung. Xong mấy cái
điều đó là mấy điều làm mấy con, chính bản thân mình mình cũng không biết mình ở
trong cái lớp nào nữa, chứ chưa nói, có phải đúng không mấy con.
Tu Sĩ Nữ
1: Dạ, dạ!
(03:42) Trưởng
lão: Đó, đó là một cái mà Thầy đã, đã tư duy và khắc khoải. Làm sao mà
cuộc đời của mấy con bỏ gia đình mà vào đây tu mà để phí cái thời gian như vậy.
Không thể được. Phải làm sao giúp mấy con tu tập cho tốt. Mặc dù cái tuổi của
Thầy là cái tuổi an. Nhưng trước cái tình trạng của Phật giáo như thế này mà an
dưỡng thì làm sao an dưỡng được mấy con. Chứ phải chi có nhiều người tu chứng
thì, thì an dưỡng thảnh thơi. Mà chưa có người nào làm được. Chỉ có một, hai thầy
ở gần bên Thầy thì trong cái số một, hai người thì cũng được một người, hai người
chứ đâu có hơn được. Là những người đó, người ta đi gần như rốt ráo, gấp gáp thời
gian nữa mà thôi. Nghĩa là người ta sống ''Độc Cư'' trọn vẹn, người ta nhiếp
tâm được, ngươi ta an trú tâm được. Người ta ở trên ''Tứ Niệm Xứ.'' Người ta
đang bước vào một cái giai đoạn để thực hiện tâm bất động, thanh thản, an lạc,
vô sự.
Bây giờ chỉ
còn chỉ còn chờ cái thời gian chừng thay vì bảy ngày thì họ bây giờ được năm,
sáu ngày. Ví dụ vậy thế người ta chỉ còn thời gian một ngày, hai ngày nữa thì họ
hoàn thành được cái nội lực để làm chủ được. Thì các con thấy nó thay vì bảy
tháng mà họ đã thực hiện được năm tháng còn hai tháng hoặc là sáu tháng rồi.
Thì chỉ còn một tháng, hai tháng nữa. Thì vấn đề đó nỗ lực thời gian nữa là
hoàn tất con đường tu. Là mình sẽ có người tu chứng. Quá trình tu, đó thì mấy
con thấy không?
(05:10) Nhưng
cái số lượng người này rất ít mấy con ạ. Bởi vì chọn mà để giữ được cái hạnh
''Độc'' mà không nói chuyện, không tới lui thì quá khó. Tại sao, người ta ở
trong thất chừng khoảng độ chừng ráng mà cố gắng ''Độc Cư'' thì chừng một tháng
là thấy họ bung, sống không nổi nữa rồi. Mặc dù họ không dám, bởi vì bên khu vực
của Thầy nó kỹ lắm, họ không dám, họ không dám đi lại nói chuyện. Nhưng họ vẫn
ngồi bên thất này họ nhìn qua thất kia.
Thầy đã dạy
hết sức mấy con thấy con mắt của mình, cái lỗ tai của mình nó vẫn dễ phóng dật
lắm. Mỗi lần mà nó thấy người ta có làm gì mà nó phóng dật ra thì gọi nó vô đừng
có để nó nhìn. Mình phải phòng hộ nó chứ tại sao không kêu con mắt mình quay
vô. Đó là một cách thức để mà mình phòng hộ, thế mà họ không chịu nổi. Họ phải
nhìn đôi khi cười mỉm chi nhau nữa.
Nhưng cái điều
kiện này, là đã đặt người ở trong đó để nó bắt cụ thể. Tức là người nào mà làm
sai, cũng như bây giờ cái lớp của mấy con Thầy sắp, Thầy đặt rồi. Thầy đặt một
người nào đó, Thầy không cho mấy con biết đâu mà mấy con làm sai là cái người
đó báo cáo cho Thầy bằng chứng cụ thể, ngày đó, giờ đó, vậy đó. Cái cô tên gì
hoặc pháp danh gì đó đã nói chuyện với cô nào. Nó có cái cụ thể để rồi không có
cho mấy con lên lớp. Chứ còn không có cụ thể mấy con người nào cũng hô mình ''Độc
Cư'' trọn vẹn hết, thấy không.
Thí dụ bây
giờ không lẽ bây giờ ở đây là sáu cô ngồi đây. Mà trong sáu cô Thầy đặt một cô
Thầy đâu có cho năm cô kia biết đâu. Không biết trong mình, không biết người
nào mà họ theo dõi mình, thấy không. Mấy con hiểu không. Do đó mà mấy con coi
chừng đấy. Ở trong sáu người này sẽ là con mắt của Thầy ở trong đó. Có cái bằng
chứng nó rất quan trọng bởi vậy như tổ chức để cho mấy con tu đó là cả một vấn
đề cực lắm. Chứ mấy con đâu có tự giác thành ra sự thực tập mấy con cứ dậm chân
tại chỗ. Cho nên hôm nay về Thầy báo lại cho mấy con biết, sắp xếp và đồng thời
Thầy sẽ cho ở bên đó trở qua bên đây, nhập ở bên đây.
(07:37) Cho
nên nó có những cái sự việc mà nó rắc rối là tại vì cái giấy tờ. Nhưng mà Nhà
nước đã chấp nhận cho cái Tu viện Chơn Như chúng ta cả khu trong và khu ngoài.
Cả khu trong và khu ngoài.
Cho nên, còn
khi mà sắp xếp xong rồi. Mấy con lưu ý cái phần này nè. Những người mà đến Tu
Viện chúng ta chơi á, mà không tu á, đều bị Thầy đuổi ra hết. Nam cũng vậy, nữ
cũng vậy. Chứ không phải nói, tôi vô đây tôi gặp cô Út, cô Út sẽ mướn người nấu
bếp. Mấy con không được quyền xuống bếp. Tu là tu người khác người ta đến đây
người ta nấu nướng, người ta làm cho mình một bữa ăn. Chứ mấy con đừng có nghĩ
rằng thấy cô Út cực, cô Út chỉ quản lý, chỉ đạo họ: Ờ bây giờ bữa này phải làm
mấy món thực phẩm, rồi đi chợ về, mua rau cải cái gì đó, làm cái gì đó, để đó.
Cái người họ làm cho mình, chỉ đạo cho họ làm cái đó. Chứ còn cô Út thì trông
coi chung tất cả các lớp. Sắp xếp như vậy đó mấy con ạ. Chứ không phải là như từ
xưa đến giờ nó khác, thay đổi cái tổ chức nó khác mấy con ạ. Nó chặt chịa hơn,
nó khác hơn. Để nó đào tạo cho mấy con tu cho được. Chứ không thể để chung
chung như thế này.
Cho nên những
người mà vào đây mà không tu. Mà Thầy sắp xếp lớp rồi, mà người nào mà cứ đi tới,
đi lui chơi vậy thôi. Vô trong đây như an dưỡng á thì không được. Cái Tu Viện
chứ không phải khu an dưỡng Thầy sẽ đuổi mấy người đó. Ở đây không, ở đây muốn
làm cái gì đó thì người ta sẽ kêu công nhân đến đây làm. Chứ không bắt cái người
Tu Sĩ đi tu mà ra làm cái công việc này. Cái vấn đề đó mấy con thấy.
(09:27) Ví
dụ như muốn sửa sang nhà cửa Tu Sĩ trong này không được sửa sang, mà giao cho
những cái người ở ngoài người ta vào người ta làm. Mình trả cái tiền công người
ta, để bảo vệ sự tu tập ở trong này. Chứ không khéo bắt người này ở trong Tu Viện
mình vào đây ở tu, rồi bắt người này làm, rồi người kia người ta cũng khó chịu,
người ta không làm người ta cũng khó chịu. Cũng như bây giờ mấy cô có người xuống
bếp làm ấy, thì những cô không xuống bếp thì người ta cũng rất ngại, cũng rất
ngại. Các con hiểu điều này chứ.
Cho nên phải
tổ chức một cách rất là nghiêm chỉnh. Chứ không thể nào lỏng lẻo được. Nhà bếp
chỉ cần ba người, bốn người là người ta đủ lo cái bữa cơm cho mình, chứ không
phải đông. Đông xuống người làm cái này, kẻ làm kia rồi chỉ trỏ nói nó là làm động
người ta, nó không có lợi, thấy không. Thường thường á, mọi người ai cũng muốn
mình đến là chỉ đạo, chỉ huy. Còn cái người không thì đến đó làm chơi, lặt rau,
làm chơi cho nó vui. Đấy là cách thức mấy con không lo cái sự tu tập của mình.
Mà chỉ lo cái chuyện tào lao bên ngoài thì không được. Cho nên quyết định phải
sửa sai lại hết.

Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét