324- PHẢI GIỮ ĐÚNG HẠNH ĂN MỘT BỮA
(32:08) Còn
tu sĩ mà đến đây để ở một tháng, hai tháng, ba tháng mà đi Thầy không chấp nhận.
Bởi vì mang sắc áo của tu sĩ mà đi như vậy làm cho người ta phỉ báng, người ta
nhìn một giới tu sĩ như nhau, người ta nói như thế nào mấy con biết? Người ta
nói: “Tu sĩ ở trong Tu viện đi ra cũng như mình, có gì? Nhiều khi mình ăn ba
bữa mà mấy ông này ổng ra, cái mình dụ ổng ăn theo như thường”. Mấy con lấy
cái lý luận chớ gì? Tùy thuận để cho vui vẻ với nhau đi, đó là cái sai của mấy
con. Mấy con bị ác pháp dẫn mà mấy con không biết, ta nói: “Tùy thuận không
bị bị lôi cuốn vào ác pháp mà”, các con phải hiểu điều đó. Chớ không khéo mấy
con nói: “Ờ, tôi tùy thuận, tôi nhẫn nhục tùy thuận chớ tôi giữ gìn giới cho
tui”. Nhưng mà mấy con bị ác lôi, mấy con phá giới phạm giới. Nó không xứng
đáng, mình ra đó mình làm gương cho họ, mời không ăn.
Cũng như Thầy
đi họp trên Giáo hội, rồi Ủy ban, rồi Mặt trận, rồi Chính quyền. Đến giờ ăn họ
cũng mời Thầy ăn uống, rồi đến giờ giải lao họ cũng bánh nước trái cây, rồi đủ
thứ. Nhưng mà nhất định là không ăn, còn thầy nào ăn uống làm gì làm thì làm.
Nhưng mà sự thật hầu hết một số mấy thầy đều là ăn uống. Giải lao, vô họp chút
cái ra giải lao thì bánh trái, nước ngọt, sữa rồi uống tùm lum hết. Đâu cần phải
sống cuộc sống như vậy. Cuộc sống của người tu sĩ là cuộc sống bằng giới chớ không
phải cuộc sống mà nuôi cái thân dục như vậy đâu. Đó là cách thức ly dục ly ác
pháp mấy con.
(33:77) Trong
khi đó mình phải làm đúng cái hạnh của người mình. Khi ở Tu viện ra người ta dụ
dỗ mình không được, tui 1 ngày là 1 bữa, chứ không ăn uống phi thời được. Mình
có thèm khát gì cái thứ đó đâu? Cuộc sống này là cái khổ đau, càng ăn thì càng
dễ bệnh chớ làm cái gì? Đừng nghĩ nó là bổ mấy con, nó không có bổ cái gì đâu,
nó đem đến sự đau khổ cho mình. Càng ăn uống nhiều là bệnh khổ.
Các con thấy
những cái nước ngọt mà người ta làm ờ bổ á, tăng sức lực đồ mấy con uống riết mấy
con bệnh, chất hóa học trong đó chớ gì? Chớ sao không có chất hóa học sao nó
không mốc? Có phải không? Mấy con thấy không? Nó có hóa học nó mới không mốc chớ?
Mấy con lấy đường mấy con đổ làm nước ngọt đi, mấy con để, trừ ra mấy con thắng
nó kẹo, nó thành mật thì nó không mốc. Chứ còn mấy con để nước không coi, ít bữa
nó đóng một lớp mốc ở trên, chớ làm gì trật. Thầy nói muối kia, nó mặn như cục
muối kia thì nó không có đóng mốc, chớ con để muối lơ mơ nó cũng thành lớp mốc ở
trên, chớ đừng nói chuyện. Có phải không mấy con? Không có gì mà vi khuẩn nó
không phá hoại được, nó làm mốc hết trong đó. Thử cái thân mấy con còn cục cựa
nó không nói chớ, nằm xuống mà hết thở coi, nó lại nó đống mốc hết, nó sình lên
nó thúi, chớ đừng nói chuyện.
Tất cả mọi vật
nó đều vô thường là do sự phá hoại, phá hoại của vi khuẩn, có gì đâu. Cho nên đối
với mình, không quan trọng vấn đề đó mấy con, quan trọng vấn đề tu! Mấy con
nghe xong rồi, thì bây giờ mấy con đâu về thất nấy, Thầy sẽ sắp xếp rồi Thầy sẽ
kiểm tra từng người. Thầy sẽ sắp cho mấy con vào những cái khu của mình, là cái
lớp của mấy con.
Thầy sẽ hỏi
bây giờ con sống độc cư, con đăng ký bao lâu? Con ở đây luôn tu tới nơi tới chốn
phải không? Đó là Thầy ghi nhận tên con, pháp danh con, quyết tâm tu để được giải
thoát thì ghi nhận, con cũng trả lời vậy, thì Thầy sẽ ghi nhận một cái lớp quyết
tâm tu giải thoát. Phải không? Bây giờ Thầy hỏi con độc cư trong 3 tháng được
không? Con nói bây giờ con chưa có sống được ba tháng độc cư con chưa có biết,
được rồi cứ vô thất sống độc cư. Nếu 3 tháng mà Thầy thấy nói chuyện, hoặc viết
thư từ, hoặc ngồi đọc kinh sách này kia đều là phá hạnh độc cư hết.
(36:08) Độc
cư là phòng hộ sáu căn: Mắt, tai, mũi, miệng, thân, ý mà mấy con dùng cái ý mấy
con ngồi đây mà viết thư thì mấy con phóng dật chớ sao, có đúng không mấy con?
Cái ý phóng dật mới viết ra, còn cái ý không phóng dật thì làm sao mấy con viết?
Tức là mấy con nghĩ là ở trong thất, mình không nói chuyện với ai hết, nhưng
mình ngồi đây mình viết, mình ghi nhật ký đi, Thầy nói phóng dật còn ai nữa chớ
đừng có nói chuyện. Cái chuyện ở đâu ở thành phố mà ghi nhật ký ở đây, thì có
phải mấy con phóng dật tới thành phố rồi không? Ở đâu, cái chuyện đâu ở quê mấy
con, ở Huế, ở Hà Nội mà mấy con ngồi đây mấy con ghi thì không phải là mấy con
phóng dật ra tới Hà Nội, Huế. Nó còn xa hơn nữa! Có đúng không, mấy con thấy
không? Cái Ý nó phóng dật mà!
Cho nên ở
đây, mấy con mà giữ Hạnh Độc Cư trong 3 tháng không viết lách gì hết, ngồi chơi
một mình có niệm gì thì tác ý đuổi, không niệm gì thì 3 tháng sống độc cư trọn
vẹn, người này chấp nhận sắp xếp vào cái lớp sống độc cư được rồi. Do thực hiện
cái lớp độc cư của họ, từ 3 tháng 6 tháng hơn nữa là chỉ 1 năm thì mấy con sẽ
chứng quả.
Nói chung cỡ
sáu tháng độc cư là người ta chuyển mấy con đi cái lớp khác rồi, chớ không để mấy
con ở đó độc cư đâu. Nhưng mấy con lên lớp khác mấy con vẫn độc cư à, để mấy
con thực hiện cái pháp tu của mấy con chớ, chớ mấy con đâu có nói chuyện. Sáu
tháng là kể như mấy con thấy tạm đủ Nhiếp tâm, tạm đủ cái tâm của mình nó không
phóng dật, thì người ta sẽ đưa mình đến cái lớp khác mà tu tập.
(37:42) Thôi
bây giờ thì mấy con, Thầy sẽ chào mấy con Thầy về để lo sắp xếp lớp, chớ mình
nói mà mình không sắp xếp nó cũng vậy. Chỉ có hành động làm thì nó mới đi vào
cái nề nếp, chớ nói rồi về đâu bỏ nấy thì coi như nó không ra gì cũng như mình
lý thuyết suông thôi.
Còn bắt đầu,
bây giờ vào hành động là Thầy sẽ ghi nhận mấy con về cái hành động. Hoặc là mấy
con giúp Thầy là mấy con lấy cái tờ giấy như thế này nè, là bây giờ con nguyện
xin đăng ký trong cái thời gian nào ở đây tu, hoàn toàn là tu tới chứng đạo mới
thôi, mấy con ghi tới chứng đạo. Và đồng thời kế đó, con xin sống độc cư ba
tháng thì người ta sẽ coi theo cái tờ giấy của mấy con đưa mỗi người trình, thì
người ta sắp cho mấy con dễ hơn.
Còn bây giờ
Thầy đi đến các thất của mấy con Thầy hỏi nó cực Thầy chút, có phải không mấy
con? Các con cố gắng, các con giúp Thầy điều đó. Cư sĩ mấy con cũng vậy, mấy con
cứ viết cái tờ giấy này, rồi mấy con gửi cô Út. Ở trong cái lớp này thí dụ như
20 người hay là 30 người, mấy con gửi giấy, rồi cô Út sẽ cầm giấy đó đưa qua
thì Thầy sẽ coi những người nào mà đăng ký giống nhau hết, thì sẽ sắp xếp vào
cái lớp để mấy con tu một lượt với nhau.
(38:07) Độc
Cư ba tháng thì ba tháng hết, còn mấy con chưa độc cư được thì mấy con sẽ xin
cái lớp, mình tập luyện thì Thầy sẽ cho cái lớp đó luyện độc cư, Thầy cho độc
cư 3 ngày, rồi lên 6 ngày, rồi lên nửa tháng, rồi lên 1 tháng chừng nào được
đúng 3 tháng. Còn mấy con bây giờ được 3 tháng thì cứ ghi 3 tháng để mình nỗ lực
tu.
Mấy con giúp
Thầy cái tờ giấy, mỗi người - pháp danh của mấy con, tên của mấy con rồi pháp
danh của mấy con. Tờ giấy này đăng ký 3 tháng, 3 tháng là cái hạn chót của mấy
con. Bởi vì 3 tháng mình mới tu được, chớ còn dưới 3 tháng làm sao tu được? Ba
tháng người ta trắc nghiệm trên cái hạnh Độc Cư mà. Còn 1 tháng, 2 tháng nhiều
khi ở ngoài động quá mình vô đây yên tịnh chút rồi mình đi ra nữa thì mất công.
Nên mấy con cứ ghi vô đây đi rồi Thầy sẽ giúp đỡ phân lớp cho mấy con, phải
không?
Thôi đến đây
Thầy chấm dứt, bây giờ mình đi vào thực hành. Chớ không nói nhiều, nói nhiều mà
không làm thì nó cũng không tới đâu, tốt hơn là mình cứ lo tu thôi. Thầy đứng dậy
chào mấy con.
HẾT BĂNG

Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét