311- TỨ NIỆM XỨ
(22:44) Trưởng
lão: Kế đó thì chúng ta phải tu tập cao hơn. Là sau khi mà chúng ta thấy
đuổi bệnh được rồi thì bắt đầu cái tâm chúng ta có thanh tịnh rồi, thì chúng ta
ở trên Tứ Niệm Xứ. Tứ Niệm Xứ là thân, thọ, tâm, pháp của chúng ta. Thì chúng
ta cũng nương vào hơi thở để mà cảm nhận toàn thân, không có gì khó hết.
Bây giờ thí
dụ như mấy con muốn ở trên thân quán thân. Thì quán thân, quán thọ, quán tâm,
quán pháp nó đủ trên bốn chỗ đó. Hễ mình quán thân là được bốn chỗ, thì mấy con
nhắc: “Hít vô tôi biết tôi hít vô, thở ra tôi biết tôi thở ra”. Rồi
bắt đầu mấy con thở ra, thở vô thì mấy con cảm nhận. Cái hơi thở mấy con thấy sự
rung động của thân mấy con. Từ ở trên đầu xuống dưới chân, từ dưới chân lên
trên đầu theo cái nhịp của hơi thở. Đừng tưởng mấy con. Đừng tưởng cái hơi thở
chạy xuống dưới chân, đừng dùng cái tưởng chạy lên trên đầu. Mà cảm nhận hít vô
nó có sự rung động nhẹ từ trên đầu xuống dưới chân, từ dưới chân lên trên đầu,
đó là quán trên thân quán thân.
Cứ tu tập
như vậy, bắt đầu thì từ 30 phút, lần lượt lên 1 giờ, 2 giờ, rồi 3 giờ, rồi 4 giờ,
5 giờ, rồi suốt bảy ngày đêm. Mình chỉ quán thân thôi, nó tu tập tới đâu thì
mình tăng dần lên tới đó, đừng ép nó. Thí dụ như bây giờ mấy con tới cái giờ đi
ngủ đi, mười giờ đi ngủ đi. Là cái giờ ngủ cho tới hai giờ hay ba giờ mấy con mới
thức dậy. Trong khoảng thời gian đó, mấy con nằm ngủ thì nó vẫn biết con thở ra
vô. Có phải không? Bởi vì nó còn tỉnh mà, nó chưa ngủ thì nó còn biết. Còn nó
ngủ thì thôi, còn nó tỉnh thì mấy con cứ tu. Cứ biết hơi thở ra vô và cảm nhận
từ chân lên đầu, từ đầu xuống chân, mỗi hơi thở đều cảm nhận trọn vẹn trên thân
mấy con, thì đó gọi là tu Tứ Niệm Xứ.
(24:34) Còn
duy nhất chỉ biết có hơi thở ra vô, đó là mấy con tu hơi thở. Còn cảm nhận được
thân, toàn thân của mấy con theo hơi thở thì đó là mấy con tu Tứ Niệm Xứ. Phải
không? Mà khi mà tu Tứ Niệm Xứ như vậy đó, thì nó mới không trụ vào một cái hơi
thở mà nó bị cảm nhận toàn thân mà. Cho nên nó không trụ vào một cái đối tượng
mà nó trụ vào toàn thân của nó. Cho nên vì vậy đó mà mấy con tới giờ đi ngủ thì
mấy con nằm xuống. Thì nó chưa ngủ thì nó cũng cảm nhận toàn thân qua cái hơi
thở ra, hơi thở vào của nó.
Và cuối cùng
thì nó không ngủ. Nó không ngủ, không phải con bắt nó không ngủ đâu mà tại nó
không ngủ. Mà nó không ngủ thì con nằm xuống, thay vì 2 giờ con dậy để tu chứ
gì? Nó tới 2 giờ nó cũng chưa ngủ mà nó nằm đó, mà nó vẫn thấy hơi thở ra vô và
cảm nhận toàn thân, thì bắt đầu mấy con tu luôn. Dậy thì mấy con tiếp tục mấy
con ngồi, rồi mấy con cứ tiếp tục tu ở trên cái trạng thái bất động tâm đó, cái
trạng thái Tứ Niệm Xứ đó. Và cuối cùng bảy ngày đêm liên tục nó không ngủ.
Tự nó không
ngủ chứ, không phải là mấy con không cho nó ngủ. Còn mấy con mà bắt ép nó không
ngủ thì không được, mấy con sai. Còn cái này tự nó không ngủ thì mình cứ. Bây
giờ tới cái giờ đi ngủ, 10 giờ đi ngủ thì mấy con cứ nằm xuống ngủ. Nhưng mà nó
tỉnh, nó không ngủ vì vậy mà nó phải biết hơi thở và nó cảm nhận toàn thân nó
thì được rồi. “Mày thức thì mày cứ tu, chừng nào mày ngủ thì thôi. Mà
mày không ngủ thì tới chừng mà cái giờ mà đúng 2 giờ là dậy tao tu thì mày
không có ngủ bậy bạ được, giờ này giờ tu. Giờ ngủ cho ngủ mà không ngủ thì giờ
thức là phải tu thôi”.
Tới 2 giờ bắt
đầu đó mình thức dậy, mình dậy chứ không phải thức dậy, bởi vì nó không ngủ cho
nên mình tu. Hồi đó mình tu trên cái tư thế nằm ngủ nhưng mà nó không ngủ, cho
nên mình không ngủ mình tu. Vì vậy mà hết cái giờ nghỉ rồi mà nó tu, chứ nó
không có ngủ thì mình tiếp tục trên cái giờ tu mình tu. Bắt đầu mình đi kinh
hành hoặc là mình ngồi thiền, mình ngồi xếp bằng hoặc là mình ngồi trên ghế tư
thế nào cũng được. Do đó mình cứ giữ trên thân quán thân. Và cuối cùng như vậy
nó suốt bảy ngày đêm nó không ngủ, vậy thì mấy con chứng đạo, chứ không có gì.
Trên Tứ Niệm Xứ nó chứng đạo, nó chứng tâm bất động mấy con. Nó chứng đạo ở
trên Tứ Niệm Xứ chứ không có chỗ nào khác nữa hết.
Mà khi tâm bất
động trong bảy ngày đêm thì nó có đủ Tứ Thần Túc. Bảy ngày đêm nó cứ nó ngủ mà
nó không ngủ, nó nằm đó nó cứ biết hơi thở, nó cảm nhận toàn thân nó. Rồi giờ
tu thì nó cũng tu vậy, mà giờ ngủ nó cũng vậy, mà suốt bảy ngày đêm nó không ngủ
mà nó luôn luôn nó ở trên cái pháp Tứ Niệm Xứ như vậy. Thì suốt bảy ngày đêm
cái tâm của mấy con nó thanh tịnh, thì nó xuất hiện đủ Tứ Thần Túc.
(27:29) Cái
lực mà đầu tiên mà nó xuất hiện thì mấy con thấy Tinh Tấn Như Ý Túc, nó thấy
ham tu lắm. Nghĩa là nó cứ trên Tứ Niệm Xứ, cho nên mấy con mới tu tập liên tục
bảy ngày đêm được. Nó ham lắm, nó thích lắm, nó thấy an lạc vô cùng, nó thích
tu lắm. Nó không có lười biếng, nó xả cái niệm. Do đó nó Tinh Tấn Như Ý Túc nó
xuất hiện ngay ở trên cái bước đường tu tập suốt ở trong bảy ngày đêm, có Tinh
Tấn Như Ý Túc xuất hiện.
Sau đó, khi
mà nó xuất hiện đủ thì do đó nó xuất hiện cái Định Như Ý Túc. Định Như Ý Túc
thì mấy con muốn nhập Sơ Thiền, Nhị Thiền, Tam Thiền, Tứ Thiền bây giờ nó mới
nhập được. Chứ không phải mấy con muốn tu thiền, là bây giờ mấy con nhớ không,
vô mấy con ly dục, ly ác pháp nhập Sơ Thiền. Không được, nó phải có cái Định
Như Ý Túc. Từ ở trên cái Tâm bất động - Tứ Niệm Xứ, nó mới có Định Như Ý Túc. Từ
cái Định Như Ý Túc con mới truyền lệnh nó ly dục, ly ác pháp nhập Sơ Thiền nó mới
có Năm Chi Thiền của nó: Tầm, Tứ, Hỷ, Lạc, Nhất tâm. Nó mới xuất hiện ra đủ Năm
Chi Thiền mới gọi là con vào cái Sơ Thiền. Đó như vậy nó lần lượt, rồi Nhị Thiền,
rồi Tam Thiền, rồi Tứ Thiền. Nó đều là mấy con truyền lệnh nó vô, nó nhập, chứ
không phải là mấy con ngồi thiền mà nhập được mấy cái định này. Mà nó có Định
Như Ý Túc rồi mới tu tập được, nó mới đi lần lượt.
Mà khi nhập
bốn thiền, trong Tứ Thần Túc thì nó có Tuệ Như Ý Túc mấy con. Mà Tuệ Như Ý Túc
là trí tuệ Tam Minh, chứ không có gì hết. Mấy con muốn biết đời trước mấy con
là gì nó đều biết hết. Mấy con muốn biết về tương lai nó xảy ra điều gì, mấy
con cũng biết hết. Nó xảy ra cái gì, mấy con cũng biết hết. Gia đình mà về
tương lai, người nào chết năm nào, tháng nào, hoặc là con cái mình thi đỗ như
thế nào, năm nào nó thi, năm nào nó rớt, biết hết, về tương lai biết hết. Bởi
vì nó là Tuệ Như Ý Túc mà, như ý mình muốn mà. Cho nên mình muốn biết: "À,
bây giờ con mình cho học đây nó đậu, nó có lên đại học được hay không?" Thì
con biết là cái năm đó con mình nó sẽ thi tốt nghiệp nó đậu Đại học, nó sẽ học
lên Đại học. Và nó sẽ đi, nó được học bổng nó sẽ đi học nước nào, nước nào đều
biết hết. Hiện bây giờ thì nó mới có chút vầy, chứ mà biết hết. Đó là cái Tuệ
Như Ý Túc.
(29:53) Nhưng
cái Dục Như Ý Túc nó còn tuyệt vời hơn nữa mấy con, Dục Như Ý Túc. Bởi vì nó có
bốn cái Như Ý Túc lận mà: Tinh Tấn Như Ý Túc, rồi Định Như Ý Túc, rồi Tuệ Như Ý
Túc, rồi Dục Như Ý Túc. Dục Như Ý Túc, cái thân mấy con có cái trọng lượng như
này, mấy con bảo nó ngồi xếp bằng bay lên một thước, nó bay lên một thước, mấy
con bảo sao nó nghe vậy. À bây giờ bảo: "Cái thân này phải chết
nha, tịnh chỉ hơi thở". Nó ngưng hơi thở nó chết. Mấy con nói sao
nó nghe vậy. Bởi vì Dục Như Ý Túc mà, như ý là muốn mà, mình nói làm sao nó làm
vậy hết. Mà từ mấy con tu tập thì nó ở trên cái trạng thái tâm bất động, nó mới
đạt, cái chỗ Tứ Niệm Xứ nó mới đạt. Chứ còn cái tâm mà mấy con nó chưa được ở
trên Tứ Niệm Xứ, nó thanh tịnh bảy ngày đêm, vậy thì nó không có, nó không có
được những cái này, nó được cái khác.
Cho nên pháp
của Phật nó rất đơn giản. Ngồi, mình tu lậu hoặc mình hết thì tâm bất động, chứ
đâu có gì đâu. Mà tâm bất động thì nó ở trên Tứ Niệm Xứ, chứ nó không có ngoài
Tứ Niệm Xứ mà có được. Cho nên vì vậy mà ngồi đây, bây giờ mình chưa dám tu Tứ
Niệm Xứ đâu. Mình tu Tứ Niệm Xứ, tức là mình tập trung mình ức chế nó không được.
Mà mình ngồi đây thì từng tâm niệm mình xả. Do đó mình dùng cái tri kiến của
mình ly dục, ly ác pháp, cái hiểu biết của mình mà mình xả, mình xả tất cả các
niệm. Tự mình xả hết rồi, tức là ly dục, ly ác pháp hết rồi thì tự nó thanh tịnh.
Mà tự nó thanh tịnh thì nó bất động ở trên Tứ Niệm Xứ, tự nó nó cảm thấy trên Tứ
Niệm Xứ. Chứ bây giờ mình ép nó để mà trên thân quán thân là mình bị ức chế, là
mình tu tiêu mình đó.
Cho nên Tứ
Niệm Xứ coi vậy chứ nó rất khó, chứ không phải dễ. Nó chờ cho một cái người mà
phải giới luật nghiêm chỉnh, thanh tịnh, không vi phạm giới luật. Mấy con ăn ba
bữa mấy con tu Tứ Niệm Xứ không được. Mấy con phải ăn ngày một bữa, mấy con xả
hết tất cả những chuyện gia đình này kia, giao cho người khác hết. Chứ mấy còn
lo đói, lo no, lo này kia thì mấy con tu Tứ Niệm Xứ không có được. Hễ mấy con
còn lo cái này, cái kia là mấy con bị ức chế tâm hết. Mặc dù mấy con cố gắng mấy
con tu, nhưng nó bị ức chế.

Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét