309- HỌC HIỂU VÀ ÁP DỤNG ĐẠO ĐỨC NHÂN BẢN - NHÂN QUẢ VÀO TRONG ĐỜI SỐNG.
Trưởng
lão: Cái mục
đích của đạo Phật tu không phải nói nhiều, mà tu để làm chủ sự sống chết. Thầy
nói như thế này mấy con thấy. Trước khi đức Phật đi tu thì đức Phật còn là Thái
tử. Đi ra bốn cửa thành thấy bốn sự khổ sinh, già, bệnh, chết. Đức Phật mới tư
duy khắc khoải cái thân phận của con người: “Mình là cũng là một người
vẫn như bao nhiêu người khác, cũng không thoát ra khỏi bốn sự đau khổ này, làm
sao giải quyết được điều này?”. Vì thế đức Phật tư duy như vậy cho nên
cuối cùng thì đức Phật bỏ ngai vàng điện ngọc. Nghĩa là vua cha sẽ truyền lại
cái ngôi báu đó cho đức Phật. Và trong khi đó đức Phật có vợ và có con. Mới
sanh ra đứa con mà - La Hầu La.
Nhưng mà khắc
khoải cái nỗi khổ của kiếp người - bốn cái sự đau khổ đó, đức Phật mới bỏ đi
tu. Khi mà đi tu mà làm chủ được bốn cái sự đau khổ rồi mới đem truyền dạy lại
chúng ta. Các con thấy rất rõ. Bởi vì mình làm chủ được bốn sự đau khổ này rồi,
cho nên mới đem truyền dạy lại cho chúng ta. Thì bây giờ chúng ta tu là cái mục
đích cũng nhắm vào bốn sự đau khổ này, chứ đâu phải nhắm vào cái tha lực cầu khẩn.
Đâu phải nhắm vào cái sự cầu để được sanh vào Cực Lạc, hay hoặc được vào cái
cõi trời, cái cõi thế giới nào đâu. Không! Chúng ta không cầu khẩn cái điều đó.
Mà chúng ta cầu làm sao mà chúng ta làm chủ được bốn cái sự đau khổ này, cái đó
là cái quan trọng. Các con thấy chưa?
(9:47) Bởi
vì cái mục đích của đạo Phật là cái mục đích làm chủ bốn sự đau khổ. Thì chúng
ta là những người đệ tử của Phật cũng nhắm vào bốn sự đau khổ của kiếp người,
cái thân người mà chúng ta tu tập làm chủ bốn sự đau khổ đó. Vậy thì cái làm chủ
về cái đời sống của chúng ta tức là làm chủ sanh, già, bệnh, chết. Sanh là cái
đời sống, chứ không phải là sanh đẻ đâu mấy con. Chữ sanh đây có nghĩa là đời sống.
Thì chúng ta
làm chủ cái đời sống như thế nào? Hằng ngày người ta chửi mình không giận, đó
là mình làm chủ đời sống chứ sao. Người ta xâm chiếm, người ta chiếm đoạt, người
ta cướp giật mình, mình không thấy những cái đó đều là quan trọng mà mình thấy
đây là nhân quả. Biết đâu kiếp trước mình cướp giật của người ta, kiếp này người
ta cướp giật lại mình chứ gì. Cho nên mình lỡ, mình quên, vô ý mình để một cái
chiếc xe rồi có người ăn trộm, ăn cắp, họ đẩy chiếc xe mình đi mất, mình thấy
đó là thường. Nhân quả mà! Biết đâu chừng mình cũng có lấy của người ta, cho
nên bây giờ cái duyên đó, cho nên khiến cho cái người ăn cắp, ăn trộm này nó mới
đẩy chiếc xe của mình mất. Vui vẻ chấp nhận, không buồn. Mình không vì chiếc xe
đó mà mình làm cho mình đau khổ, cho nên mình thấy thản nhiên.
Cũng như thí
dụ như bây giờ mình có một cái ngôi nhà rất đẹp, rất vừa ý, trong đó có của cải
tài sản rất nhiều, nhưng không may một cơn hoả hoạn thiêu rụi. Mình không vì
cái chuyện mà thiêu rụi tài sản của mình mà ngồi đó khóc, mà để khổ. Mình thấy: "Đây
là nhân quả. Hãy vươn lên, hãy sống vui vẻ, không vì của cải bị thiêu đốt, bị
thiêu huỷ như vậy mà ngồi đây mà khóc lóc". Đó là cái tinh thần
mình vững vàng. Trong khi có của cải giàu sang thì mình ăn uống đầy đủ, còn bây
giờ ăn cháo cũng được có gì đâu, sống mà. Cuối cùng thì cái sự vươn lên của
mình không bị nhân quả chi phối, đó là giải thoát. Tức là làm chủ được đời sống,
làm chủ được đời sống gọi là làm chủ sanh.
Trong gia
đình mình vợ chồng con cái, bà con ruột thịt nói nặng, nói nhẹ, không giận hờn
phiền não, đều thấy đó là nhân quả. Tức là mình làm chủ được đời sống đó mấy
con. Tu tập như vậy đó. Cho nên mình thấy cái gì mà làm chướng ngại trong tâm của
mình, điều đó đều là ác pháp. Và cái gì mà làm cho mình quá thương cũng đều là
ác pháp.
Ví dụ như
bây giờ trong nhà mình có người mất, hay có người bệnh, mình quá thương cho nên
mình quá sầu khổ. Cho nên mình thấy thương cũng là khổ, cũng là ác pháp. Mà
ghét, giận, hờn cũng là ác pháp. Cho nên chỉ có giữ tâm thanh thản, an lạc, vô
sự đó là sự giải thoát. Cho nên hằng ngày đời sống không có ác pháp nào làm cho
mình động tâm thì đó là giải thoát. Mà giải thoát cái đó bằng cái gì? Bằng cái
sự hiểu biết, tri kiến giải thoát.
(12:25) Cho
nên đạo Phật có mười một cái tri kiến giải thoát, mười một cái điều hiểu biết để
được giải thoát. Chúng ta đọc lại những cái bài kinh của Phật, rất là tuyệt vời.
Muốn cho tâm mình được giải thoát thì phải có sự hiểu biết. Mà có sự hiểu biết
đó có mười một cái tri kiến. Mấy con sẽ đọc kinh sách Thầy, bởi vì sự hiểu biết
đó nó giảng dạy nó nhiều, chứ không phải ít, nó cả tập sách như thế này.
Mỗi một
cái tri kiến giúp cho chúng ta phải hiểu biết như thế nào, thâm sâu. Để rồi mọi
sự việc xảy ra chúng ta đều hiểu thì tâm chúng ta không còn buồn phiền, không
còn ưu bi sầu khổ, đó là giải thoát. Nếu không đọc những cái lời của Phật dạy,
thì cái tri kiến chúng ta sẽ không hiểu. Mà không hiểu thì chúng ta bị chấp, bị
chấp cho nên chúng ta khổ. Còn mình hiểu thì mình thấy nó an lạc vô cùng, vui
sướng, không có gì làm cho mình khổ nữa. Đó là học Phật pháp. Học Phật pháp tức
là triển khai tri kiến giải thoát để chúng ta làm chủ đời sống của chúng ta. Đó là cái thứ nhất.
Cho nên phần
nhiều các con là Phật tử còn sống trong gia đình chưa phải vào chùa, chưa phải
vào tu viện để mà nhập thất tu tập, để nhiếp tâm và an trú tâm. Thì nên học đọc
những sách đạo đức Nhân bản - Nhân quả. Để biết nhân quả của mình, để biết tất
cả các cái người chung đụng bên mình là những nhân quả của đời trước để gặp
nhau trả cái nhân quả thương hoặc ghét mà thôi. Đó thì mấy con cần phải đọc những
quyển sách nhân quả đạo đức, để đạo đức Nhân bản - Nhân quả, sống không làm khổ
mình, khổ người. Mấy con tìm đọc những quyển sách đó.
Bộ sách thứ
nhất đó là Đức Hiếu Sinh: Lòng thương yêu của chúng ta.
Đức thứ hai
của nó là Đức Ly Tham. Mấy con tìm những quyển sách đó. Để mình thấy mình lìa
cái tâm ham muốn của mình, thì nó sẽ được giải thoát.
Đức thứ ba
là Đức Chung Thuỷ: Tức là người nào cũng có gia đình, cũng có con cái, cũng có
chồng con. Thì lúc bây giờ chúng ta học được cái đức chung thuỷ thì luôn lúc
nào chúng ta cũng biết thương yêu và tha thứ. Không bao giờ chúng ta cãi cọ, không
bao giờ chúng ta làm buồn phiền với nhau trong gia đình, đó là đức chung thuỷ.
Đức Thành Thật:
Không bao giờ mà chúng ta nói dối. Chúng ta nói cái nào, có thì nói, không có
thì làm thinh. Cái gì nói được mình nói mà cái gì không nói được làm thinh, chứ
không nói.
Ví dụ như
trong thời chiến tranh, nếu chúng ta thành thật thì nó rất là tai hại. Ví dụ
như trong nhà này có một cái hầm mà mấy ông cách mạng, mấy ông làm Việt Cộng
chui dưới này mà giờ quân đội Quốc Gia đến hỏi: “Ở đây có Việt Cộng
không?” Mình nói: “Đây có cái hầm đây, mấy ổng chui ở dưới”, thì
chết người ta hết còn gì? Thật quá thì đâu có được, mà mình nói không có thì
nói láo. Cho nên làm thinh là tốt nhất.
Mà cách làm
thinh của mình cũng khéo léo, chứ đâu phải làm thinh mà người ta nói: “Bộ
tôi hỏi anh hay hoặc là chị khi dễ tôi lắm sao không trả lời?”. Họ khó
lắm mấy con. Mình không nói ra được thì mình tìm một cái câu chuyện, cái dịp gì
đó mình nói lảng chuyện khác.
(15:34) Ví
dụ người ta hỏi mình: “Có Việt Cộng trong này không?”. Thì mình
nói: “Để tôi sai đứa nhỏ đi lấy cái rổ, cái thùng gì đó”. Mình
chuyển sang cái chuyện khác đi, để người ta không thấy mình là không trả lời.
Mà không trả lời thì người ta coi như mình là khi dễ người ta thì người ta còn
ghét mình thêm, người ta còn kiếm chuyện mình thêm. Cho nên mình tìm cách mình
nói tránh đi cái chỗ khác.
Đó là cách
thức mà trong cái bộ sách mà dạy đạo đức thành thật, người ta dạy mình để có
cách thức mình tránh né cái chỗ mình nói không được. Mình bằng cách mình đưa
mình vào cái chỗ khác mà nó không có lỗi ở chỗ mình nói dối. Đó, nó khéo lắm mấy
con. Về cái vấn đề mà nói dối này, Thầy nói lơ mơ là mấy con bị cái lỗi này rất
lớn. Mình nói không có hại ai hết, mà có nói dối trong đó mấy con. Sơ sót là mấy
con sẽ không cẩn thận là mấy con sẽ phạm. Nó lướt qua, nó thấy không có gì hết
nhưng mà sự thật mình xét lại hồi nãy mình nói cái này nó thiếu sự thật. Cho
nên cẩn thận lắm. Vì cái đức này phải rất là cẩn thận.
Cái đức minh
mẫn thì nó cũng không khó. Bởi vì về cái giới mà đức Phật cấm không uống rượu,
không nghiện thuốc lá, cà phê đồ đó, thì cái giới đó nó cũng không khó. Bởi vì
nó phải sáng suốt, nó đem lại sự lợi ích cho mình, nó cũng nhằm ở trong cái đức
minh mẫn, cũng nhằm giúp cho mình. Bữa nay ở trong gia đình, vợ con dọn lên mâm
cơm rau cải mà không có những thực phẩm mà mình thích ăn thì mình ăn không được
là mình có chuyện này, chuyện kia thì nó không phải. Cho nên cái đức minh mẫn
thì lúc bây giờ biết là vợ con mình công chuyện nhiều quá cho nên vì vậy mà nó
luộc rau, rồi nó đem chút nước tương, hay hoặc này kia cho mình ăn, vậy cũng được,
cũng vui vẻ, ăn rất ngon. Và mình cũng tỏ ra mình hoan hỷ, chứ không có đòi hỏi
cái này, đòi hỏi cái kia làm cho vợ con mình cực thì không đúng.
Cho nên cái
đức minh mẫn nó sáng suốt, nó từng chút nó khắc phục mình để không làm khổ người
khác. Cho nên đức minh mẫn nó sẽ dạy cho mình có những cái tri kiến, cái sự hiểu
biết để đối xử làm sao trong lòng của mình an lạc trong cái vấn đề ăn uống hay
may mặc. Có nhiều khi mà vợ con may mặc nó không vừa ý, thì do đó nó có nhiều
điều nó làm cho mình bất mãn, hoặc là thế này, thế khác. Thì do đó mình có học
đạo đức, thì mình tự cởi mở mình nó không có còn chướng ngại nữa. Đó là cách thức
của học đạo đức là như vậy. Cho nên nó dùng tri kiến mà nó đi vào cuộc sống của
nó, rồi nó đem lại sự bình an cho mình.

Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét