290- PHẬT TỬ TRÌNH THẦY SỰ TU TẬP THÂN HÀNH NIỆM
(25:17) Phật
tử: Dạ, vâng ạ. Đấy con nghĩ như thế ạ, con bạch Thầy! Con nghĩ như vậy. Thầy
cho phép con đi Thân Hành Niệm một vòng xem con tu như vậy, con có đúng pháp
không?
Trưởng
lão: Rồi, con lại
kia kìa, chỗ kia trống kia kìa. Đi cho Thầy coi coi có đúng không. Chỗ đó trống
kia kìa.
Phật tử: Con sẽ, con. Dạ, bạn con bảo là sai
hết.
Trưởng
lão: Cứ đi đi.
Phật tử: Thế gần đây con rèn thì cũng…
Phật tử 2: Con ra nhé?
Phật tử: Con đi về đi. Xin phép Thầy, quỳ
lạy Thầy, xin phép Thầy. Con gái của con.
Phật tử
2: Dạ con lạy
Thầy!
Trưởng
lão: Rồi con
mau về đi. Rồi mẹ con cũng biết đường về đó, chứ không phải không biết. Từ đây
vô đó có đường mòn.
Phật tử: Con xin phép Thầy:
"Đứng
tôi biết tôi đứng”. Tay
trái con để sau lưng! Tay phải con để lên tay trái!
“Chân
trái bước! Nhón gót lên! Giơ chân lên! Đưa chân tới! Hạ chân xuống! Hạ gót xuống!
Chân phải
bước! Nhón gót lên! Giơ chân lên! Đưa chân tới! Hạ chân xuống! Hạ gót xuống!
Chân trái
bước! Nhón gót lên! Giơ chân lên! Đưa chân tới! Hạ chân xuống! Hạ gót xuống!
Chân phải
bước! Nhón gót lên! Giơ chân lên! Đưa chân tới! Hạ chân xuống! Hạ gót xuống!
Chân trái
bước! Nhón gót lên! Giơ chân lên! Đưa chân tới! Hạ chân xuống! Hạ gót xuống!
Chân phải
bước! Nhón gót lên! Giơ chân lên! Đưa chân tới! Hạ chân xuống! Hạ gót xuống!
Chân trái
bước! Nhón gót lên! Giơ chân lên! Đưa chân tới! Hạ chân xuống! Hạ gót xuống!
Chân phải
bước! Nhón gót lên! Giơ chân lên! Đưa chân tới! Hạ chân xuống! Hạ gót xuống! "
(28:34) Con
bạch Thầy, như thế là con đi hai mươi bước, thì bấy giờ con ngồi ạ.
"Tay
phải đưa xuống! Tay trái đưa xuống! Buông xuống!
Tay trái
đưa lên! Tay phải đưa lên! Ngồi xuống!
Tay trái
co để sau lưng! Tay phải co để sau lưng! Ngồi xuống!
Chân phải
duỗi ra! Chân trái duỗi ra! Hai tay sửa áo!
Chân trái
co về! Tay phải nắm cô chân trái co lên kiết già!
Chân phải
co về! Tay trái nắm cô chân phải co lên kiết già!
Tay trái
để vô! Tay phải để lên! Hít thở năm hơi!
An tịnh
thân hành, tôi biết tôi hít vô, an tịnh thân hành, tôi biết tôi thở ra.
Tay phải
chống đất! Tay trái chống đất!
Chân phải
duỗi ra! Chân trái duỗi ra!
Chân trái
co về! Chân phải co về! Ngồi lên!
Tay trái
đưa lên! Tay phải đưa lên! Đứng lên!
Tay trái
buông xuống! Tay phải buông xuống!."
Trưởng
lão: Thôi được rồi,
đúng rồi con.
Phật tử: Thế con lại tiếp tục trở lại.
Trưởng
lão: Được, tiếp tục
trở lại. Vậy được rồi, đúng rồi. Nội bấy nhiêu đó mà con tập là con phá hết đó
con, hôn trầm, thùy miên, loạn tưởng gì tiêu hết, không cái gì mà phá không được.
Chỉ ôm pháp đó mà phá con. Còn chừng nào mà nó tỉnh táo, nó không hôn trầm thùy
miên, nó không vọng tưởng, con ngồi tâm bất động, thanh thản, an lạc, vô sự.
Lâu lâu vậy
nó có niệm gì mà nó cứ có liên tục, thì ôm pháp Thân Hành Niệm dập. Còn buồn ngủ,
hôn trầm thì dập, ôm pháp Thân Hành Niệm. Cái pháp này con tu tập rồi đúng
không có sai đâu. Ôm vậy là được rồi, tác ý từng hành động vậy là được rồi. Khỏi
cần phải học gì pháp người khác nữa. Có bấy nhiêu đủ rồi, chỉ siêng năng mà tu!
(31:24) Phật
tử: Dạ. Con bạch Thầy! Trước đây thì con cứ chống: "Tay trái
chống gối trái! Tay phải chống gối phải!", thì đứng lên thì nó dễ dàng
hơn, nó nhẹ nhàng hơn, nó dễ hơn. Nhưng mà con đọc bài Thầy viết dạy các con
thì con làm như thế nó lại quen như thế.
Trưởng
lão: Quen, nó có mạnh
hơn con, hai gót chân nó mạnh. Còn con chống nó dễ cho mình đứng dậy, nhưng mà
cái chân nó không có cái lực mạnh. Con giơ thẳng vậy con ráng đứng dậy, cái
chân nó càng lực mạnh, nó quen là tốt rồi. Nó tập cho cái cơ thể con nó dẻo
dai, mạnh khỏe. Bởi vì con tập rồi, con tập Thân Hành Niệm ít có bệnh, tại con
ít tập. Tập cho nhiều! Tập sơ sơ rồi lười biếng, không chịu tập, tập suốt đêm
coi thử coi!
Phật tử: Con bạch Thầy! Như thế là, có lúc
thì con đi kinh hành, có lúc thì con tập như thế hay là con cứ tập thế suốt?
Trưởng
lão: Tập thế suốt,
không cần đi kinh hành. Đi kinh hành thì nó nhẹ nhàng thành ra nó lười biếng
con. Con cứ ôm pháp Thân Hành Niệm cho nó dập hết, cho mày ở đó mà lười biếng.
Pháp Thân Hành Niệm với cái pháp giữ tâm bất động, khi nào tỉnh táo thì con giữ
tâm bất động. Khi nào mà nó vọng tưởng này kia nhiều, hôn trầm thì ôm pháp Thân
Hành Niệm dập.
Cứ như vậy,
hai pháp đó con tu hoài tới chứng đạo. Có gì đâu mà không chứng. Nhớ kỹ rồi phải
không? Có như vậy thôi, đừng có lo! Vô sắp sửa yên ổn rồi chừng nào mà con muốn
về thì về, còn không thì ở đây, nói cô Út sắp xếp cho tu hành. Không có gì mà sợ!
Một cái Tu viện như thế này, không có chỗ con ở tu là sao?
Phật tử: Dạ. Con bạch Thầy! Con ở trong này
độ một tháng hơn tháng kém gì đấy ạ.
Trưởng
lão: Ờ được. Vì cái
gia duyên mình nó còn.
Phật tử: Dạ. Nếu mà dịp nào mà con ước nguyện
là con đủ duyên, mà con gia đình tất cả đâu ra đấy xong xuôi thì là Thầy cho
phép con khi con vào trong này con tu.
Trưởng
lão: Được rồi, cứ sắp
xếp ở ngoài gia đình yên ổn hết rồi, không có gì thì mình vô trong này mình tu.
Phật tử: Thực ra, con bạch Thầy là, tâm con
thật ra là con cứ nghĩ là phúc con kém, nghiệp con nó nặng, thì con sợ con
không theo được, con không đảm bảo giờ giấc nội quy, tất cả các thứ, con cứ sợ
thế ạ.
Trưởng
lão: Một ngày nào
mình tu tập riết rồi cái thời gian, cái thời khóa mình tập bằng chính cái sức…
Mới đầu thì mình thấy cái sức của mình sợ theo không nổi, nhưng mà con tu tập
riết, con ôm pháp Thân Hành Niệm thì con … (Không nghe rõ) tức là mình tu tập
nó không có phí sức.

Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét