25-TU TẬP PHÁP THÂN HÀNH NIỆM (Ba)
Phật tử
8: Vâng ạ! Con
kính bạch Thầy! Thầy dạy cho chúng con là chúng con cũng phấn khởi lắm. Chúng
con cũng muốn hỏi Thầy một điều nữa là: Trong sách Thầy dạy chúng con là phương
pháp Thân Hành Niệm này tối đa cũng phải 3 năm thì những cái gì nó xảy ra là nó
sẽ xảy ra. Con nghĩ là nếu như cần mẫn, kiên cường, rồi tập trung tu tập thì có
kém 3 năm được không?
(01:46:50) Trưởng
lão: Thầy nói một năm cũng có thể là siêng năng thì được. Mình quyết
tâm tu rồi một năm nó đã đem đến kết quả vô cùng. Bởi vì thí dụ như con tập một
tuần lễ pháp Thân Hành Niệm này trong 30 phút con thấy được, con tăng lên. Chứ
con đi nhiều, 30 phút tới 1 tháng đâu, một tuần lễ à. Tuần lễ sau con 30 phút
này con tăng lên 1 giờ; con thấy được rồi con tăng 1 giờ được rồi, một tuần lễ
sau con thấy được rồi con tăng lên. Cái kế tới tuần thứ ba con tăng lên 1 giờ
rưỡi rồi. Con thấy cứ lần lượt tăng lên, tăng lên cho tới cuối cùng 6 tiếng đồng
hồ liên tục ôm pháp Thân Hành Niệm là nó đã dập nát hết rồi, con thấy không?
Chỉ có mình
thấy được là mình tăng, chưa được thì chưa dám tăng, mà hễ thấy nó có kết quả
thì tăng. Bây giờ 1 giờ mình thấy nó khỏe quá mà chứ đâu có gì đâu, mà cứ ôm
hoài, nếu tu tập như vậy nó chặn đứng mình sao, mất thời giờ. Thấy được tăng
lên liền, cuối cùng trong vòng 1 năm thì xong xuôi hết, chứ đâu phải 3 năm lận.
Bởi vậy Thầy
nói Phật pháp không khó! Ngó thấy khó mà biết cách, chứ còn không khéo các con
cứ đứng dậm chân tại chỗ, cứ ôm chỗ đó mà tu tập hoài thì nó mất thời gian
thôi. Thấy được, thấy nó thoải mái, bởi vì Phật pháp mà, nó không có bị chướng
ngại, thấy nó không có bị mệt mỏi, nó không có buồn ngủ hôn trầm gì hết thì
mình tiến lên chứ. Bởi vì "Pháp ta không có thời gian đến để mà thấy".
Khi mà mình tiến tới chỗ này mình thấy nó thoải mái rồi, nó giải thoát rồi, thì
phải tới nữa chứ sao lại cứ ôm ở đây hoài. Chúng ta riết rồi nó…. (. . .) thời
gian đó rồi chúng ta mới thành công.
Phật tử
8: Thưa Thầy, đấy
có nghĩa là sớm hơn vẫn được.
Trưởng
lão: Sớm hơn càng
tốt. 6 tháng hay 7 tháng thì càng tốt hơn 1 năm chứ sao, con thấy không?
Phật tử
8: Vâng ạ!
Trưởng
lão: Nếu mà nỗ
lực tu như vậy trong 6 tháng nó phải có kết quả chứ. Chứ đâu phải đợi tới 1
năm, nó dẫn tới 3 năm. Trời đất ơi! Nghe nó lâu quá.
Phật tử 8: Thế thì sung sướng quá thưa Thầy!
Phật tử
9: Con thích tập
Thân Hành Niệm hơn là đi kinh hành. Con có thể tu tập Thân Hành Niệm thay đi
kinh hành được không?
Trưởng
lão: Được con!
Qua giai đoạn đi kinh hành, con thấy bây giờ tu tập pháp Thân Hành Niệm nó
không có mỏi chân thì khỏi cần phải tập đi kinh hành con. Cứ ôm pháp Thân Hành
Niệm vô liền, mình thấy có duyên mình ôm vô liền để không mất thời gian. Cứ tiến
tới, tiến tới, mình lần lượt mình tiến tới con. Cho nó nhanh chóng đừng có mất
thời gian.
Mấy con mà
trì trệ là mất thời gian uổng lắm. Thấy được là tiến tới, thấy được là tiến tới.
Nhưng mà thấy nó có vẻ mệt nhọc, có vẻ mà nó không thoải mái cho mình thì lui lại
tập cho thoải mái, rồi thoải mái được là tiến lên. Cứ như vậy, nó có giải thoát
là tiến lên à.
Mà hễ thấy
nó không thoải mái là coi chừng ức chế quá sức quá rồi, thì mình lui lại. Lui lại
tập, tập trong 1 tuần lễ thấy được thì tăng lên, tăng lên được thì tăng nữa, mà
tăng lên mà thấy chưa được, thấy nghe nó mệt mỏi quá thì lui lại để cho nó thoải
mái.
Hễ không giải
thoát là tức là đứng lại tập, mà có giải thoát thì tăng lên, để cho cái thời
gian nó thu ngắn lại, thu ngắn để đi đến cái chỗ mà hoàn toàn tâm bất động. Nó
có vậy thôi! Biết pháp rồi mà sợ gì.

Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét