242- TÂM BẤT ĐỘNG LÀ KHÔNG TÁI SANH
(15:25) Chỉ
có cái tâm bất động thanh thản an lạc vô sự, tâm đó không tương ưng không tái
sanh luân hồi. Bởi vì người ta tham, sân, si mà cái tâm bất động thanh thản an
lạc vô sự nó có tham, sân, si đâu mà tái sanh. Cho nên khi mà mấy con lớn tuổi
rồi, mấy con sắp chết, mấy con nhắc “tâm bất động thanh thản an lạc vô
sự”, mặc dù hồi nào tới giờ mấy con tham, sân, si, giận hờn, phiền não đủ
thứ. Còn bây giờ các con không sợ hãi, đau nhức cũng không sợ nữa, “thọ là
vô thường tao chẳng sợ, chết bỏ”, do đó chỉ có bất động tâm thôi. Do đó cái
nghiệp của nó, nó không có làm được, lôi được mình. Còn mình sợ chết sợ đau tức
là do dục chứ gì mấy con? Tham, sân, si cho nên nó mới có dục, cho nên do đó nó
tương ưng với những cái người khác nó đi làm con người ta. Còn lúc bấy giờ mình
giữ tâm bất động thì không có tái sanh nữa, khỏe quá! Khỏi tu mà cũng thành Phật
luôn! Phải đi vào Niết Bàn luôn, phải sướng không?
(16:16) Cho
nên chẳng thèm sợ, đau mặc đau! Mà kỳ lắm mấy con, mấy con đau mà mấy con thấy
nó cứ nhức cái đầu hoài, mấy con cứ tập trung trong cái đau thì nó đau luôn,
còn đau mặc đau tao không sợ, tao ngồi đây bất động thì cái đau lần lượt nó giảm
nó hết. Gọi là mình dùng bất động để chuyển cái thân không còn đau khổ, có phải
không mấy con? Nó quá hay rồi còn gì, chỉ có bất động mà nó không còn đau khổ,
bệnh đau nó cũng hết nữa.

Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét