218- TU HÀNH THEO ĐẶC TƯỚNG
(50:10) Phật
tử: Thưa Hòa Thượng, trong cái thời gian mà tu tập như vậy đó là trong lúc
ngồi thiền đó Thầy thì coi như là thường thường con hay bị sanh ra cái hôn trầm.
Như vậy thì trong lúc hôn trầm, con xả bỏ và tự đi kinh hành, đi kinh hành thì
coi như là có nhiều điều coi như là thấy con đi kinh hành đi với cái tốc độ quá
nhanh, rồi con cũng thử lại đi chậm. Nhưng mà con thấy là cái đặc tướng của con
là đi chậm thì nó càng buồn ngủ thêm nữa.
Trưởng
lão: Trên cái vấn đề
đi kinh hành, là mình đi theo cái đặc tướng của mình. Vì mình đi cái mục đích
đi kinh hành là mục đích mình phá hôn trầm, cho nên mình đi sao mình phá được
thôi. Nghĩa là thậm chí người ta phải chạy nữa chứ đừng nói mà đi không. Cho
nên tôi nghĩ mục đích tôi đâu có phải đi mà để tôi tập trung ở trong bước đi
tôi đâu, mà tôi đi để cái mục đích tôi làm động thân, để tôi phá cái hôn trầm của
tôi, thì nó khác rồi. Cho nên mấy ông nghĩ rằng, đừng có nghĩ mà bây giờ tôi đi
mà cái đặc tướng của tôi đi nhanh, mà tôi tập trung được thì tôi cũng có tôi
cũng tu được vậy, chứ đâu phải là cần bắt buộc mà tôi phải phải đi chậm lại.
Nhiều khi tôi đi chậm trở lại, thì nó lại sanh ra cái tâm khác, rồi tôi phải dừng
những cái khác đó, nó lại cực tôi nữa. Tốt hơn, cái tướng tôi đi nhanh thì tôi
cứ để đi nhanh, mà nó đi nhanh mà lại nó tỉnh giác ở trên bước đi, nó tốt rồi tốt
rồi. Cho nên ở đây, đức Phật muốn muốn dạy chúng ta là có ba cái tướng, chứ
không phải như kinh Kim Cang mà dạy chúng ta bốn tướng lận. Ở đây nó có ba tướng:
- Nó là nhân tướng là cái tướng
hình tướng, cái thân của mình gọi là nhân tướng. Cái nhân tướng đó là cái
hình, thí dụ như Thầy nhỏ con thì thân hình Thầy nhỏ, con lớn con thì thân
hình con lớn con, Thầy mập thì cái thân hình Thầy mập, con ốm thì thân
hình con ốm. Thí dụ như vậy đó, đó là cái thân hình gọi là nhân tướng.
- Rồi, cái hành tướng là cái hơi
thở của mình là hành tướng.
Hành tướng nội
tức là cái hơi thở khi mình ngồi là mình không có hoạt động gì hết mà mình vẫn
thấy nó có thở ra, thở vô gọi là hành tướng nội. Nó do cái sự hoạt động trong nội
thân của mình, nó gọi là hành tướng nội.
Hành tướng
ngoại là con đi kinh hành, con đưa tay con nắm, con rờ, con lấy cái này, lấy
cái kia, con làm cái nọ thì đó là cái hành tướng ngoại. Gọi là cái thân hành niệm
trên cái hành động đó, mà con tập trung cái tâm con ở trên cái hành động đó gọi
là thân hành niệm. Vì vậy cho nên, cái đó là cái hành tướng của con.
- Còn cái đặc tướng của con là cái
tướng riêng. Con đi nhanh, người khác người ta đi chậm, người khác người
ta đi vừa. Thì mỗi người, người ta có cái tướng riêng người ta, con đi
nhanh mà bắt con đi chậm thì con thấy nó khó chịu hơn.
Cho nên, con
phải tu theo cái đặc tướng của mình thì nó hợp. Bởi vì đức Phật lấy cái tự
nhiên mà tu chứ không có được mà gò bó nó. Cũng như bây giờ, con thở hơi thở
dài thì con lấy hơi thở dài mà con tu, con thở hơi thở ngắn thì con lấy hơi thở
ngắn con tu chứ không phải bắt buộc con phải thở dài. Mà cái người thở dài bắt
buộc thở ngắn thì nó trật, nó làm cho người ta phải cực. Bởi điều khiển cái hơi
thở của người ta thì nó mất cái thời giờ vô ích, cứ lấy theo cái hơi đó để mà
tu tập, để nó tự nhiên trong cái cơ thể của mình nó không bị rối loạn. Cũng như
bây giờ, con thở dài mà bắt buộc con thở ngắn thì con sẽ mệt, nó mất tự nhiên
con rồi, cho nên con làm cho con khó chịu. Mà nếu mà con tập quen được rồi, thì
con phải mất cái thời gian, mất thời gian rất lớn. Cho nên, con phải tu theo
các đặc tướng của mình.

Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét