187- PHẢI THÂN CẬN THIỆN HỮU TRI THỨC ĐỂ THƯA HỎI KỸ LƯỠNG
(01:17:54) Trưởng
lão: Cho nên trong khi tu tập thì mấy con đã hiểu biết rồi, thì bắt đầu từ
đây về sau, có cái gì tu tập thì mấy con phải thân cận thiện hữu tri thức thưa
hỏi kỹ lưỡng. Thì mình về tập năm ba bữa, một tháng hay nửa tháng, một tuần lễ
thưa hỏi lại. Chớ coi như vậy chớ con tập một tuần lễ là có cái sự thay đổi
chuyển biến trong sự tu tập đó. Hỏi: “Bây giờ con tu tập như vậy, đến vậy…
con thấy bữa đó con ngồi, con thấy có cái hiện tượng nó xảy ra cái trạng thái
nó như vậy, như thế nào, xin Thầy xác định có đúng hay không”, thì mình sẽ
được rõ mấy con. Còn nó bình thường không có thì thôi. Tại vì mình tu chưa tới
nên mình chưa nhận ra, bởi vì mình tu chưa có tới cái mức độ nó sẽ xảy ra.
Cũng như nói
tâm bất động thì mấy con tu tập, mấy con thấy nó không có gì hết. Tức là mấy
con chưa đạt tới cái bất động của nó. Nhưng mà khi mấy con đạt tới tâm bất động
nó hiện ra mấy con, nó hiện ra cái tướng, cái trạng của bất động thật sự. Không
biết cái đó đúng hay sai, cái đó tưởng hay là không phải tưởng thì nó hiện ra một
cái tướng trạng gì đó là mấy con đã nỗ lực rồi đó.
Ví dụ bây giờ
mấy con ngồi tâm bất động đến một giờ, nó chưa hiện đâu. Một giờ rưỡi đến hai
giờ nó hiện đó mấy con, cái tâm bất động đó. Mà một giờ nó chưa có gì hết, thấy
tu mà cứ tu tập hoài một giờ thì mấy con thấy không có gì hết. Nhưng mấy con
leo qua từ một giờ rưỡi đến hai giờ thì cái sự kiện nó xảy ra khác đó. Nó không
phải bất động ở chỗ một giờ đâu, mà từ một giờ rưỡi đến hai giờ thì nó có cái
khác rồi. Mà có cái khác thì mau mau hỏi Thầy, chứ đừng có làm thinh mà đi tới
nữa. Nó dẫn tới lúc bây giờ nó dẫn vô mê hồn trận rồi, thì Thầy gỡ ra nó rất
lâu đó mấy con. Nó lọt trong cái sai rồi, con hiểu chưa?
(01:19:37) Cho
nên tu đó thì mấy con thấy, à cái tâm của mình bây giờ ngồi một giờ nó bất động
rồi, mà tăng lên một giờ rưỡi mình thấy nó cái sự bất động của nó có sự nhẹ
nhàng hay có cái gì thì khác thường, mau mau hỏi cái trạng thái mà nó bất động
như vậy, hồi đó mình thở hơi thở như vầy, bây giờ cái hơi thở nghe nó nhẹ mà nó
nhỏ thật là nhỏ, nó không còn biết cảm nhận được hơi thở nữa, nó mất hơi thở
thì phải mau mau hỏi Thầy, chứ đừng để nó mất hơi thở rồi lúc bây giờ mà Thầy bảo
thở lại thì nó vất vả cho mấy con lắm.
Chứ không phải
nói bây giờ bất động nó thở hơi thở ra vô, nó nhẹ nhàng vậy đó. Rồi bây giờ nó
gần như nó muốn tăng lên rồi, nó mất hơi thở rồi, thì mau mau hỏi Thầy, chớ đừng
để nó mất. Trời ơi! Nó mất, nghe nói an lạc vô cùng. Bây giờ hơi thở đâu không
thấy nữa, thì lúc bây giờ phải mau mau hỏi Thầy, phải biết cái tâm của mình nó
chui chỗ nào mất rồi đây.
Đó, phải hỏi
Thầy chứ không khéo nó đi tuốt luốt hết đó. Bởi vì cái con đường mà Thầy đi rồi
Thầy đã từng gặp rồi. Cho nên Thầy biết cái đoạn đường đó rồi, cái chỗ đó có
cái hố, có gốc cây hay là cái gì đó, Thầy biết rồi. Cho nên mấy con nói là Thầy
biết rồi, đây là nó gặp cái gốc cây rồi, nếu không khéo nó va vô gốc cây đây là
nó đổ máu đó, có phải không? Cho nên Thầy nói không có được, các con phải giữ
cái tâm như thế này, các con tác ý như thế này nè, để cho nó qua cái trạng thái
đó, thì cái tâm bất động nó sẽ đi luôn được, sẽ tới nữa. Chứ để như thế này là
coi như bị cản đường rồi.
(01:21:10) Thì
lúc bây giờ chỉ có cái tác ý mà thôi, thì nó sẽ qua. Các con hiểu chưa? Nhưng
mà mấy con phải hỏi Thầy. Còn bây giờ nó về, nó đúng con đường đi, nó hiện ra
cái trạng thái đó là con đường thẳng tắp cho mấy con đi dễ dàng, mấy con không
biết, mấy con cứ tác ý đuổi nó, lúc bây giờ đó không có đi đường này mà nó đi
cái đường khác, nó đi cái đường tưởng của nó là mất nữa, nó lại trật.
Cho nên phải
hỏi Thầy, Thầy biết chỗ đó là gốc cái gốc cây không nên đi vô thì nó nguy hiểm,
Thầy bảo tác ý bỏ. Còn Thầy thấy đây là đúng, cái trạng thái này đúng, con hãy
cố gắng giữ tâm tác ý theo con đường này mà đi tới. Các con đi xa hơn, hai giờ,
ba giờ hoàn toàn không có gì hết. Các con hiểu điều Thầy nói.
Nó nhiều cái
sự việc tu ở trong cái tâm của mình nó xảy ra lắm, chớ đừng nghĩ rằng nó chỉ
suông sẻ như một con đường, đi đường Xuyên Á của chúng ta, người ta có tráng dầu
nó đi vậy đâu, không phải nó chạy bon bon được đâu, nó là con đường gập ghềnh
đó, nó không có suông đâu.
Cho nên người
tu hành đó, phải tìm một vị thân cận thiện hữu tri thức, người đó sẽ giúp mình
từng chút, từng chút để đi tới mấy con.
Thôi bây giờ
Thầy nói cũng hết giờ, thôi nghỉ mấy con. Rồi Thầy nghỉ mấy con, rồi Thầy xin
chào mấy con. Thầy Chào mấy con./
HẾT BĂNG

Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét