172- TÂM BẤT ĐỘNG - CHÂN LÝ DIỆT ĐẾ
(00:00) Trưởng
lão: Hôm nay có duyên mấy con về đây thăm Thầy, mấy con cũng biết rằng pháp
của Phật cũng rất đơn giản chớ không phải khó khăn. Nhận ra được cái tâm bất động
của mình thanh thản - an lạc - vô sự, đó là cái chân lý của đạo Phật, cái chân
lý giải thoát.
Cho nên đạo
Phật có bốn cái chân lý, mà diệt đế đó là chân lý Niết bàn. Một người tu chứng ở
trong cái trạng thái đó, mà một người chưa biết Phật pháp, chưa tu chứng vẫn có
cái tâm đó, vẫn có cái tâm bất động.
Bây giờ quý
vị nghe Thầy để lắng nghe thử mình có hay không? Cái tâm bất động tức là nó
không có nghĩ ngợi cái gì trong đầu của mình, ý thức không nghĩ ngợi cái gì hết,
thì đó là tâm bất động.
Còn nó nghĩ
cái này, cái kia, nó động. Cho nên mình ngồi lại dù trong nửa phút, một giây,
hay là một phút mà nhận ra được nó. Đó là cái thời gian ngắn, rất ngắn của nó,
đó là vẫn biết được cái tâm bất động.
Nhưng mà muốn
sống với tâm bất động không phải dễ. Phải tu tập. Mà tu tập thì nó có tám cái lớp
tu mà đức Phật gọi là Bát Chánh Đạo - tám cái lớp tu. Thì trong tám cái lớp tu,
thì từ cái lớp Chánh Kiến cho đến Chánh Định thì mới xong. Nhưng Chánh Định thì
không phải tu, mà chỉ có tu lớp Chánh Niệm.
Sau khi
Chánh Niệm tâm bất động hoàn toàn rồi, thì mình sử dụng Định Như ý Túc thì mới
nhập các Định, chớ không phải thiền định mà tu tập. Mà tu tập Chánh Niệm, tức
là trong Bát Chánh Đạo thì cái lớp thứ bảy đó, thì Chánh Niệm rồi mới tới Chánh
Định. Mà Chánh Niệm tức là Tứ Niệm Xứ đó mấy con, cái pháp Tứ Niệm Xứ.
Cho nên trên
Tứ Niệm Xứ mình tu tập, mình sẽ đạt được cái tâm bất động. Và khi tâm bất động
thì có bốn cái lực như thần, là Tứ Thần Túc. Thì trong đó có cái Định Như Ý
Túc. Cho nên mình muốn nhập cái loại Định nào thì nó sẽ nhập, chớ không phải
mình tu thiền định mà nhập Định. Đó là Phật pháp nó cụ thể, nó rõ ràng như vậy.
Cho nên chúng ta biết được thì chúng ta sẽ tu tập rất nhanh. Rất nhanh. Tại sao
vậy? Tại vì Phật có phương pháp, có cách thức, có cách thức tu tập gọi là pháp
Như Lý Tác Ý.
(02:19) Như
bây giờ mình đã biết cái tâm bất động của mình là cái tâm không niệm khởi -
thanh thản, an lạc, vô sự. Thì mình tác ý như lý, như cái lý của nó đó, như cái
sự giải thoát đó mình tác ý.
Cho nên hằng
ngày mình siêng năng, mình sống đúng hạnh. Nó có bảy cái đức hạnh. Và có cái hạnh
mà cần thiết nhất đó là cái hạnh độc cư - mình sống một mình, không có tiếp xúc
với người nào hết. Là tại sao vậy? Tại vì mình tiếp xúc mình bị phóng dật. Mình
tiếp xúc với người khác thì mình phải nói chuyện. Hoặc là mình thấy thì người
đó lùn, thấp, cao, hoặc là họ nói chuyện ồn náo này kia, nó làm cho tâm mình
duyên theo cái người đó, cho nên tâm mình bị phóng dật.
Cho nên muốn
không phóng dật thì mình phải sống một mình, sống độc cư. Mà mình sống một mình
thì mình mới thấy được cái tâm, từng tâm niệm của mình.
Mà từng tâm
niệm của mình khởi lên thì pháp Như Lý Tác Ý của mình, mình sẽ tác ý: “Tâm bất
động, thanh thản, an lạc, vô sự. Chỗ này không phải chỗ của mày vào!” thì
cái niệm đó nó sẽ đi mất. Nó đi mất thì nó sẽ khởi niệm khác. Mà ngày ngày mình
cứ ngồi mình giữ cái tâm bất động, thì chỉ trong vòng một tháng cho đến bảy
tháng là mình sẽ không còn niệm. Và không còn niệm tức là còn lại tâm bất động
là chứng đạo. Quá đơn giản, không có khó khăn.
Mà chứng đạo
rồi thì như thế nào? Đâu phải làm Phật. Chứng đạo có nghĩa là mình làm chủ được
sanh - già - bệnh - chết chứ. Bây giờ tâm bất động nó có đủ cái khả năng, mình
muốn chết hồi nào thì cơ thể của mình sẽ chết theo ý của mình muốn, gọi là Dục
Như Ý Túc.
Bây giờ tôi
muốn chết, thì tôi bảo: “Hơi thở tịnh chỉ, ngưng!”, thì cái hơi thở nó sẽ
ngưng, chết. Mà ngưng trong một trạng thái rất là an ổn, chứ không phải ngưng
trong một sự tức tối, trong một sự khó chịu.
Còn thân là
vô thường, thân mọi người là vô thường là phải có bệnh. Bữa nay nó như vầy, thì
mai nó vô thường, cho nên nó bị thường thay đổi. Mà thường thay đổi thì nó phải
đau nhức chỗ này, bệnh chỗ khác. Do cái thân hay đau nhức đó gọi là bệnh.
Cho nên mình
làm chủ luôn cả bệnh. Khi thân có bệnh thì bảo: “Thọ là vô thường.” Cái
thân nó đang đau cái gì, nó đau cái tay, hoặc là nhức cái đầu, hay đau cái bụng,
bảo: “Thọ là vô thường. Cái đầu đau này phải rời khỏi nơi đây! Tao không có
chấp nhận. Tao sẽ ở trong tâm bất động, mày làm gì đó làm.”
Thì khi mình
ở trong tâm bất động, không hề dao động trước cái cảm thọ nhức cái đầu, thì cái
đầu sẽ lần lượt nó không còn đau. Trái lại, chúng ta cứ chú ý vào cái đau, thì
lúc bấy giờ đau lại tăng lên, đau lại tăng lên.
(05:03) Cho
nên đạo Phật quá đơn giản, mà làm chủ được bệnh và chết. Mà làm chủ được bệnh
và chết đó thì làm chủ được già. Bởi vì cái người có tuổi lớn mà thân không bệnh,
thì họ sẽ mạnh khỏe và quắc thước. Còn cái người mà lớn tuổi, mà đau rề rề, mai
mốt bệnh này, bữa kia bệnh khác đó, thì cái thân suy yếu lắm, không quắc thước,
đi không vững vàng. Đó là do bệnh mà nó hại đến cơ thể của chúng ta.
Còn nếu mà
thân không bệnh thì cái người đó dù bây giờ có tám mươi tuổi, một trăm tuổi thì
họ vẫn đi rất là mạnh khỏe, rất là cường tráng. Bởi vì cái bệnh nó gây làm cho ảnh
hưởng chúng ta, cơ thể chúng ta suy yếu. Còn cái người mà không bệnh thì cơ thể
nó không suy yếu. Mà hễ có bệnh mình đuổi rồi làm sao có bệnh được. Mình có
phương pháp mà, phương pháp đuổi bệnh.
Cho nên quý
phật tử có duyên về đây thăm Thầy, hãy cố gắng cứu mình. Đức Phật nói: “Các
con tự thắp đuốc lên mà đi, ta không cứu các con được”. Cho nên mình đừng cầu
khẩn Phật phù hộ cho mình mạnh giỏi, bình yên, không được. Mà chính mình phải cứu
lấy mình! Mà cứu lấy mình bằng phương pháp, chớ không phải cứu sai pháp.
Hôm nay quý
phật tử về đây nghe Thầy nói, chắc chắn ai cũng biết được pháp của Phật tu
hành. Và đồng thời nếu có điều chi mà không hiểu thì cứ thưa hỏi Thầy. Thầy sẵn
sàng giải đáp những gì mà không hiểu trong Phật pháp giúp cho quý vị hiểu.
Mà mấy con
tu tập như thế nào đúng, như thế nào sai, trình bày cho Thầy. Thầy sẽ xác định
cho sự tu tập cho nó đúng, hoặc sự tu tập đó sai, phải sửa lại. Bởi vì Phật
pháp rất khó hiểu. Thầy nói vậy, chớ khi mình làm là mình làm theo sự hiểu của
mình, chớ chưa phải cái hiểu của một vị Thầy dạy. Các con có hiểu điều đó. Thường
là mình kiến giải ra mình hiểu.
Cho nên cái
hiểu của Phật pháp là khó chớ không phải dễ. Nói thì ai cũng thấy hiểu, nhưng
mà hiểu theo cái hiểu của mình, chớ không phải hiểu theo cái ý của Thầy mình
nói. Cho nên tu mãi mà không làm sao làm chủ được sanh, già, bệnh, chết, tức là
hiểu theo mình.
Cho nên có
gì thì mấy con cứ hỏi Thầy, Thầy sẽ hướng dẫn cho mấy con. Xá Thầy thôi con.

Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét