151- DUYÊN VỚI CHÁNH PHÁP PHẬT
(1:19:53) Hôm
nay thì mấy con được gặp Thầy thì thưa hỏi. Mấy con phải ráng cố gắng tu tập mấy
con, ráng cố gắng tu tập để không phụ ơn Thầy. Một lời nói của Thầy là mấy con
biết rằng luôn luôn lúc nào cũng muốn sách tấn mấy con tu cho giải thoát. Thầy
mong cho mấy con ra khỏi cái kiếp làm người, ra khỏi cái sự đau khổ của kiếp
làm người sinh, già, bệnh, chết mấy con. Thầy ước ao lắm! Thầy mong làm sao mấy
con làm được như Thầy, Thầy rất mừng. Mà mấy con làm được như Thầy là không phụ
công ơn. Thầy còn sống đây là vì sống cho mấy con.
Chớ khi mà
tu chứng rồi mấy con biết, chứng rồi thì nó không còn ham ăn, ham uống nữa. Ăn
uống là một cực hình của một người tu chứng. Mang cái thân này mà đi tới đi lui
mệt lắm mấy con. Cho nên vì vậy mà cái người tu chứng, người ta muốn nhập diệt
liền, người ta bỏ thân này. Người ta làm chủ được sự sống chết mà, cho nên người
ta muốn ra đi lúc nào cũng dễ dàng. Cho nên khi mà tu chứng rồi thì người ta
quan sát rất kỹ cái duyên mình có hay không? Nếu có thì mình hãy ở lại để tìm
những người có duyên để độ.
Sự thật ra
Thầy cũng có cái duyên là vì Thầy cũng tu nhiều kiếp, chứ không phải trong một
kiếp, mấy con. Cho nên thọ dụng mà đi xin khất thực, mấy con đã cúng dường Thầy
nhiều. Trong những kiếp trước mấy con đã cúng dường, cho nên kiếp hôm nay mấy
con mới gặp Thầy dạy mấy con tu học. Chớ đâu phải dục không mà muốn gặp Thầy, mấy
con gặp được sao? Do cái duyên đó mấy con. Cho nên mấy con đừng nghĩ hôm nay gặp
Thầy là vô tình đâu. Đâu có vô tình đâu. Đời trước đã gieo cái duyên cho Thầy một
bát cơm, cho Thầy một nắm gạo, cho Thầy một cái bánh. Cúng dường Thầy cái bánh,
hôm nay nó đủ duyên, nó mới đến đây nó gặp Thầy.
Đó là mấy
con thấy, nhân quả mà. Có gieo duyên mới gặp nhau, không gieo duyên thì không gặp
nhau. Dù là gặp nhau trong một giờ, một khắc cũng có cái duyên với nhau, chớ
không phải là không duyên. Cho nên khi mà các con nghe được rồi, thì Thầy đã
gieo cái duyên đó trong đầu của mấy con, thì muôn đời cái duyên Phật pháp mấy
con không mất trong tâm của mấy con. Dù mấy con bỏ cái thân này thì cái duyên
đó nó cũng theo với cái nghiệp của mấy con mà đi tái sinh vào chỗ sáng suốt.
Cho nên yên
tâm mấy con, hãy cố gắng sắp xếp cho ổn gia đình của mình, chứ đừng có về mà
làm động gia đình: “Bây giờ tôi đi tu, bà ở nhà bà lo đi. Tôi không có lo con
cái nữa, tôi quyết tâm tôi tu.” Đừng có làm cái chuyện đó! Mình về bây giờ tính
như thế nào để giải quyết. “Bây giờ vợ chồng mình thì bây giờ chia nhau. Mình
theo hiểu Phật pháp rồi, thì hoặc là em tu trước hoặc là anh tu trước. Ở nhà
thì bây giờ lúc này chưa được, thì anh lo anh làm để dành dụm một số tiền để lại
cho em. Hoặc là em tu trước thì anh ở lại, anh nuôi con.”
(1:22:40) Thì
các con nghe trong thời đức Phật, gia đình ông Visakha không? Ông cho vợ ông đi
tu trước đó mấy con! Ông ở nhà ông coi con đó. Sau khi bà theo Phật, bà tu chứng
quả A La Hán rồi, thì bắt đầu bây giờ ông mới đến xin Phật cho cha con ông theo
Phật tu. Thì lúc bây giờ đó ông Visakha, ông mới theo Phật tu, cả cha con đều
là chứng quả A La Hán hết. Gia đình ba người đều chứng hết, mấy con. Gia đình
người ta ở trong thời đức Phật vậy ấy.
Biết Phật
pháp rồi, bắt đầu mới về hai vợ chồng bàn nhau: “Thôi bây giờ em yếu đuối, thôi
em theo Phật tu trước đi. Anh thì khỏe mạnh, anh sẽ nuôi con cho, không có sao
đâu, đừng lo!” Thì bà vợ nghe chồng nói vậy, thôi xin đi tu trước. Do đó sau
khi tu chứng quả A La Hán. Nhưng ông Visakha ông lanh lợi lắm, mấy con. Ông đến
ông gặp vợ ông, ông hỏi: “Hôm nay bà tu như thế nào? Bà trình tôi nghe thử
coi!” Hỏi tới đâu bà ta trình tới đó, ông chưa tin đâu.
(1:23:42) Ông
mới đem đến hỏi đức Phật: “Con đến con thăm bà Visakha, bà đã trình cho con những
cách thức tu bà như vậy có đúng hay không? Xin đức Phật xác định cho con!” Thì
đức Phật nói: “Đúng! Ta cũng chỉ trả lời như bà Visakha mà thôi!” Thì do đó, đức
Phật nói câu đó đó thì ông Visakha biết là bà đã tu chứng quả A La Hán. Cho nên
sau đó thì ông về cái ông lo vấn đề gia đình, bán nhà cửa này kia xong xuôi,
làm việc bố thí xong rồi, ông ôm con ông đi đến xin Phật cho hai cha con con tu
tập. Gia đình người ta đó, gia đình ông Visakha trong thời đức Phật. Cái câu
chuyện lịch sử thì nó còn ghi như vậy đó.
Thì Thầy
cũng mong rằng, mấy con khi nghe được Thầy rồi thì một là chồng đi tu, hai là vợ
đi tu. Đời không có gì hết mấy con. Buông xuống hết đi, dẹp xuống hết đi, để rồi
sống như gia đình ông Visakha. Còn mấy con chưa lập gia đình, đó là cái duyên
phước của mấy con có đó mấy con. Thêm một bà vợ là thêm một cái nợ đó, chớ
không phải không đâu. Phải lo lắng đó, chớ không phải không đâu. Rồi đây nó
sinh con ra một cái, đó, một dọc khổ đó! Các con khổ, mà đứa con sinh ra nó
cũng khổ, chớ đâu phải nó sung sướng đâu. Tại sao chúng ta không chấm dứt con
đường khổ mà để lôi ra cả đám khổ nhau? Mình phải sáng suốt cái điều này.
Cho nên có
gia đình rồi thì tìm cách để giúp nhau, để tu tập. Đó là cái thứ nhất. Còn chưa
có gia đình thì dừng ngay liền, mấy con đừng lập gia đình, khổ lắm mấy con. Đừng
nghĩ đó là hạnh phúc đâu. Đó là cám dỗ của dục lạc đó mấy con. Tưởng là hạnh
phúc, chứ mấy con đưa đầu vô đó là mấy con đưa đầu vô địa ngục đó. Khổ dài dài
chứ không phải khổ ít đâu. Phải hiểu như vậy mới thấy được cái khổ.
Cho nên
chúng ta hôm nay mà không lập gia đình đó là có cái phước. Mà biết được chánh
pháp thì hãy dừng ngay lại đây đi! Buông xuống hết, dẹp hết, dẹp hết. Tất cả những
tài sản gì đó mà chúng ta đang có dẹp hết, dẹp hết. Chỉ chúng ta đến với đạo Phật,
đến với Thầy chỉ có ba y một bát mà thôi. Chớ đừng nói: “Bây giờ tôi có tiền,
tôi sắm một số y áo để tôi mặc cho suốt cuộc đời tôi”, thì không được! Thầy
không chấp nhận điều đó đâu. Đừng có mang một bao quần áo về mà đến xin Thầy,
Thầy không có cho đâu. Chỉ có ba y một bát là chấp nhận, như vậy mới được. Thì
mấy con nhớ kỹ những điều này, thì được. Phải không?
Thôi đủ rồi.
Mấy con còn hỏi Thầy gì nữa không?
(1:26:01) Phật
tử 5: Dạ, thưa Thầy! Con nghiên cứu sách của Thầy với giáo pháp của Thầy,
thưa Thầy, Thì con thấy Thầy chắc là đặt nặng về giới luật đó Thầy. Thưa Thầy
là cái hạnh độc cư có phải là giới luật không thưa Thầy?
Trưởng
lão: À! Nó cũng
là một cái giới mà…
Phật tử
5: Dạ! Trong
cái độc cư là mình phòng hộ sáu căn là mắt, tai, mũi, miệng, thân, ý phải không
Thầy? Nhưng mà khi mà cái thân của mình nó đau đớn, nó uể oải, nó mệt mỏi do
mình tu tập nhiều; nó mệt mỏi! Rồi nó làm cho mình hôn trầm, thùy miên, buồn ngủ,
uể oải thưa Thầy! Mà mình lỡ mình ngủ như vậy là mình đã phạm giới rồi hay sao?
(1:26:37) Trưởng
lão: Đúng đó con! Cho nên ở đây người ta dạy cho mình tu tập không có
quá sức, vừa với cái đặc tướng của mình. Người ta hướng dẫn từng chút để cho nó
vừa đặc tướng, nó không có làm cho ảnh hưởng đến cái cơ thể.
Con yên tâm
là khi mà quyết tâm theo Thầy rồi, thì từng bước theo cái đặc tướng của mấy con
Thầy dạy từng chút một. Chớ không phải để cho mấy con tu mù. Đầu tiên thì cũng
vào thử thách cho mấy con trong những cái giai đoạn đầu, sau đó thấy mà được rồi,
bắt đầu hướng dẫn mấy con, căn bản lắm mấy con! Ngày đầu tiên là bây giờ sống độc
cư, thì mấy con sống độc cư được, thấy cái hạnh được rồi. Thì bắt đầu đó, từ đó
đó mình mới dạy những cái giới luật nào, cái oai nghi tế hạnh nào, để cho mấy
con sống cái oai nghi tế hạnh nó sẽ đúng như cái người tu sĩ. Rồi bắt đầu người
ta dạy pháp tu hành này kia cho mình.
Cách thức đầu
tiên người ta dạy cho mấy con giữ gìn giới là người ta dạy Chánh Niệm Tỉnh
Giác. Người ta dạy đi kinh hành đó con, chớ không phải không. Đầu tiên mấy con
vô cũng có dạy cho mấy con đại khái thôi, chứ chưa đâu! Khi nào mình có Chánh
Niệm Tỉnh Giác rồi, bắt đầu người ta mới nói những cái oai nghi đó như vậy, vậy
vậy thì mấy con sáng suốt lắm mấy con! Đi ra mấy con sẽ có sức tỉnh giác của mấy
con, mình lợi lắm!
Phật tử
6: Thưa Thầy,
Con xin hỏi thầy! Hồi nãy Thầy nói là thời đức Phật có rất nhiều người tu chứng.
Tại sao thời bây giờ lại không có nhiều như thời đức Phật?
(1:28:07) Trưởng
lão: Thời đức Phật là tại vì vật chất nó không có nhiều con. Cho nên
các quan ngày xưa đó, con biết không? Đã làm quan mà. Mà khi nghe đức Phật thuyết
giảng rồi, cái họ ở luôn, xin đức Phật luôn không về đâu. Cho nên vua cha sai
biết bao nhiêu cái đoàn để mà mời Phật, nhưng mà đến nghe đức Phật rồi cái họ bỏ,
họ xin ở đó luôn.
Thứ nhất là
vì cái thời đức Phật vật chất nó không phải như chúng ta. Còn bây giờ cái thời
đại chúng ta nó khó tu là vì vật chất nó quá nhiều. Rồi những cái tiện nghi của
cái đời sống, nó không phải như cái đời sống của đức Phật. Đó là cái khó. Nó
càng dục lạc bao nhiêu thì nó càng khó tu bấy nhiêu. Cho nên thời đức Phật tu
chứng quả A La Hán rồi, các vị tu chứng, các vị đều là muốn nhập diệt hết.
Con hãy chịu
khó để con, ngồi đi con. Con ngồi đi con. Có em nhỏ ngồi đi.
Phật tử 7
(chú Tâm): Dạ,
thưa Thầy! Hôm nay con có về đây để cùng với Thầy và các đạo hữu, anh chị. Và
có một vị rồi đã quy y với Thầy đó Thầy nhưng mà chưa có được lên đây lần nào.
Hôm nay nguyện muốn về đây đảnh lễ Thầy, cúng dường Thầy, mong Thầy chứng minh
cho!
Trưởng
lão: Rồi, rồi!
Thầy chứng minh cho mấy con! Mấy con đã quy y mà chưa biết Thầy. Hôm nay Thầy
nhận mấy con làm đệ tử của Thầy, mấy con. Mấy con cố gắng nghe những lời Thầy dạy.
Có cái gì, bất cứ có cái gì thì mấy con cứ hỏi Thầy. Thầy coi như là một người
cha của mấy con mà. Thầy sẽ là cố vấn cho cái đời sống của mấy con. Cái nào
đúng, cái nào sai, Thầy sẽ hướng dẫn mấy con. Không nhận mấy con là đệ tử thôi,
mà nhận mấy con là đệ tử Thầy có trách nhiệm lắm, mấy con!
Tại mấy con
không muốn hỏi Thầy. Chớ mấy con hỏi Thầy, Thầy sẽ hướng dẫn cho mấy con cách
thức từ cái cuộc sống của mấy con trong gia đình, cho đến vợ chồng, con cái như
thế nào, đối xử như thế nào. Bởi vì Thầy thường viết những sách Đạo Đức Gia
Đình, Đạo Đức Làm Người. Cho nên đó là mục đích để xây dựng con người con. Để
đem lại cái sự hạnh phúc cho mấy con, của bản thân, của gia đình và xã hội. Cho
nên Thầy nhận mấy con là đệ tử của Thầy thì Thầy có trách nhiệm, Thầy dạy, Thầy
hướng dẫn cho mấy con. Cho nên mấy con có cái gì thì cứ thưa hỏi, đừng làm
thinh mấy con. Mấy con nhớ chưa?
Hôm nay biết
Thầy rồi phải không, mấy con? Biết Thầy rồi cũng như là đứa con mà biết được
cha, đã đi lâu rồi mà bây giờ mới về gặp được cha. Xá Thầy được rồi, con!
Phật tử 7
(chú Tâm): Bạch
với Thầy là hôm nay gia đình của chị Diệu Hòa có sắm tịnh tài, tịnh vật lên
cúng dường Tam Bảo, hoan hỷ cúng dường Thầy. Mong Thầy chứng minh cho gia đình
của chị con!
Trưởng
lão: Thầy hoan
hỷ chứng minh! Nhưng mà sau này mấy con cứ đến hỏi pháp Thầy để mà tu tập, giữ
được cái tâm bất động của mình là mấy con đã cúng dường Thầy. Các con hiểu
chưa? Thầy hôm nay, Thầy hoan hỷ nhận sự cúng dường của mấy con, rồi Thầy sẽ gửi
sự cúng dường này đến cho những người đáng nhận, đáng nhận sự cúng dường. Để
cái duyên đó, để tạo cho gia đình của mấy con gặp được cái chánh pháp, được
phương pháp tu tập.
Phật tử 7
(chú Tâm): Mô
Phật! Chúng con xin kính ơn Thầy, Chúng con xin thành tâm đảnh lễ với Thầy!
Trưởng
lão: Thôi, xá
Thầy thôi mấy con! Xá ba xá là được rồi con!

Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét