149- NAM NỮ BÌNH ĐẲNG
(1:02:11) Bây
giờ câu thứ hai: “Người nữ đến với tôn giáo có niềm tin rất cao nhưng tỷ lệ đạt
được ước nguyện thì thấp hơn nhiều so với nam, ngay cả trong các lĩnh vực hoạt
động của xã hội…”
Thật sự ra
người nữ cũng là một con người mấy con. Nhưng mà người ta gieo vào đầu óc của
người nữ có tự ti, mặc cảm coi như mình yếu đuối. Thì thật sự ra người nữ có
tài y như nam, người nữ làm cái việc với cái tinh thần của đạo Phật. Tại sao mà
Phật giáo, người ta không cho người nữ xuất gia? Mấy con thấy Nam tông không
cho. Mặc cái y trắng thôi, chứ không cho mặc cái y đỏ như Việt Nam của chúng
ta, cái y vàng. Nó kỳ thị, nó kỳ thị nam nữ ghê gớm lắm mấy con.
Phật giáo
thì bình đẳng, cho nên đức Phật ngay cho… Khi mà bà Gotami đưa một số người đến
để xin đức Phật xuất gia, thì kinh Phật giáo Đại thừa bày đặt ra ông Anan phải
xin này kia. Chứ đức Phật hoàn toàn là chấp nhận ngay liền, chứ không phải chế
ra Bát Kỉnh Pháp để hành hạ cái người nữ đến quá tuyệt. Một con người sinh ra nữ
nam y như nhau chứ. Tại sao mà gieo vào đầu óc cho cái người nữ tự ti, mặc cảm
mình là yếu hèn? Nhưng mà tại sao có những người nữ lại nổi danh ở trên thế giới?
Đâu phải người nữ nào người ta cũng là, người nữ chứ đâu phải.
Cho nên đối
với Thầy, nam nữ y như nhau, là con người phải giống nhau. Cái đầu của người nữ
thông minh chứ đâu phải. Trong lớp học chưa chắc là nam học hơn người nữ. Cho
nên Thầy thấy nam nữ bình quyền, nam nữ bình đẳng, không thua ai hết. Cho nên
gieo vào đầu của người nữ, bây giờ bên nữ mấy con tự ti, mặc cảm mình là nữ
thua nam. Tự nó, tự cái con người chúng ta nó phân ra, nó hạ người nữ đến mức độ
để làm cho người nữ tự thấy mình không bằng người nam. Người nam giỏi cái gì? Nếu
giỏi thì từ nào tới giờ người nam tu thành Phật hết rồi. Có mặt người nào mà
làm chủ sinh, già, bệnh, chết? Từ khi đức Phật nhập diệt tới giờ, có ông nào
làm chủ sinh, già, bệnh, chết chưa? Hay đến đời Thầy mới dựng lại?
(1:04:17) 2553
năm, từ khi đức Phật tịch rồi, cho đến giờ, thì xét qua ông tổ nào cũng dạy đủ
loại. Kinh sách thì đống đống, in ra không biết tốn bao nhiêu tiền, mà xem lại
thì chẳng có pháp nào làm chủ sinh, già, bệnh, chết. Các vị Hòa thượng đau bệnh
thì đi vào nằm nhà thương hết, có ông nào làm chủ bệnh tật đâu. Đều là danh
tăng chớ đâu phải là thường đâu. Người nào cũng học thông suốt kinh sách, không
có người nào là không có học thức, thế mà không làm chủ được gì hết.
Mà Thầy nói
thật sự, đối với Hòa thượng Thiện Hòa, là thầy của Thầy mà hàng ngày, hàng giờ
xâu chuỗi trên tay lần niệm Phật. Nhưng Phật có thấy cứu ngài đâu, ngài phải
bán thân, nằm suốt thời gian, thầy Minh Thành quá cực, cho đến khi chết mà
thôi. Các con thấy, đó là một danh tăng của Giáo Hội Phật Giáo Việt Nam, chớ
đâu phải là Hòa thượng Thiện Hòa là một người tu tầm thường đâu? Tu hết mình,
nhưng mà sai pháp làm sao làm chủ được sinh, già, bệnh, chết? Mà bao nhiêu kinh
sách để lại đều là sai pháp hết, làm sao đây? Đâu có biết đường đi.
Còn bây giờ
Thầy biết cái chỗ đường đi Thầy dạy mấy con, Thầy chỉ mong rằng mấy con chỉ một
người, hai người làm chủ được như Thầy thì Phật giáo sẽ chấn chỉnh lại. Bởi vì
không có ai làm được, mà giờ chỉ có mình Thầy thì người ta chỉ nói: “Có mình Thầy
làm được, chớ còn có ai làm được”. Mà thật sự ra Thầy là một cái người như bao
nhiêu con người khác, phải mằn mò đi tìm hiểu, cho nên nó gian khổ vô cùng. Phải
từ Hòn Sơn, phải đến Ngọc Tuyền, phải tới chỗ này, chỗ kia, phải tu khổ hạnh. Từ
ăn rau lá để mà sống, tu ở trong rừng, trong núi. Quá khổ! Có biết pháp nào
đâu. Cho nên cái pháp nào Thầy cũng tu tập hết, không dám bỏ pháp nào hết.
Nhưng cuối cùng thì chẳng được những gì!
(1:06:15) Tới
cuối cùng thì chỉ có pháp Như Lý Tác Ý. Thầy cứ ngồi ở trong thất. Vừa là trợ
giúp cho tinh thần mẹ của mình có được đứa con ở bên đừng có lo lắng, đừng buồn
khổ, cũng vừa là hướng dẫn cho mẹ mình tu tập, mà chỉ có một pháp duy nhất là
như lý tác ý. Như lý tác ý cái gì, mấy con biết không? “Tâm tham, sân,
si này phải ly hết đi, ở đây không có chấp nhận mày nữa.” Và mỗi một
niệm ở trong đầu khởi ra: “Ờ! Chưa tới giờ trưa mà đói bụng rồi! Không biết bây
giờ mẹ mình, không biết chiên cái gì thơm quá!” Nói đúng ra bây giờ trong bụng
nó còn muốn ăn, mấy con! Thử hỏi như vậy là như thế nào? Như Lý Tác Ý ngay liền: “Chết
bỏ! Không có khởi ham ăn, ham uống gì. Nghe mùi, mùi thơm, mùi chiên, mùi xào
cái lo trong này rồi.” Hàng ngày, giờ phút nào cũng hằng đuổi tâm của
mình. Cho đến cuối cùng tâm bất động hoàn toàn, mấy con. Nó hết tham, sân, si rồi.
Thì có chỉ đuổi ngũ triền cái chớ có gì, tham, sân, si, mạn, nghi chứ gì? Mà chỉ
có câu tác ý, chứ Thầy có tu tập pháp gì đâu.
Còn hồi đó
nào là tri vọng, nào là niệm Phật, nào là tất cả mọi pháp của Đại thừa dạy mà
tâm tham, sân, si vẫn còn một đống. Tu hết sức mình! Mười năm nội trong cái
pháp tri vọng “biết vọng liền buông”, buông riết, mà càng lúc
càng cái tâm nó, ai nói gì cũng dễ tức giận ầm ầm. Ức chế ý thức của chúng ta
không có cho niệm khởi mà làm sao mà không giận? Còn trái lại mình có ức chế
đâu, cứ nhắc: “Tâm bất động, ly dục, ly ác pháp. Tâm ly tham, sân, si
cho hết! Ở đây không có chấp nhận tham, sân, si!” Rồi từng cái đối tượng,
từng cái pháp bên ngoài nó gợi cho mình có cái lòng tham, sân, si chớ đâu phải
không. Các cái pháp bên ngoài nó đập vào thì chỉ có câu tác ý đó mà đuổi, cho đến
khi nó thanh tịnh hoàn toàn. Thì mấy con thấy đó là một cái thực tế, cái cụ thể,
không còn sai được. Đó là cái pháp.
(1:08:08) Còn
nói về nam nữ bình đẳng, thật sự ra nam nữ hết sức bình đẳng. Con người sinh
ra, người nữ như người nam. Mấy con đừng có nghe cái lời của người ta kỳ thị
nam nữ, mà rồi tự người nữ mấy con cũng tự ti mặc cảm cho mình là người nữ kém
hơn người nam. Thầy nói không có người nữ kém hơn người nam, người nào cũng tu
chứng quả A La Hán hết. Không tu thì thôi, mà mấy con tu thì mấy con sẽ làm được.
Cho nên những cái câu hỏi này là cũng là cái đã tiêm nhiễm những cái sai lệch để
đưa vào đầu óc của người nữ, làm cho người nữ thấy mình hạ liệt, thấy mình
không có khả năng.
Thầy cũng
nói hồi nãy người lãnh đạo cái ni đoàn đó là do bà Gotami là người dì. Người mẹ
sinh đức Phật xong rồi, bẫy bữa bà chết. Thì bà dì Gotami nuôi đức Phật từ nhỏ
tới cho lớn, cho tới khi xuất gia mà thôi, cái ơn nghĩa cũng như là người mẹ của
mình vậy. Thì trong khi đức Phật tu chứng rồi, thì tất cả mọi người nam đều đến
xin, mà riêng có người nữ không dám. Tự ti, mặc cảm mà, đâu dám xin. Bởi vì đó
là nam nhân, nữ nhân mà, đâu có dám rớ tới cái vấn đề A La Hán đâu! Nhưng bà
Gotami, bà nghĩ rằng mình người mẹ đức Phật, dẫn một đoàn nữ đi bụi bặm, đất
cát, mình mùi hôi, mùi hám, tất cả những bụi bặm dơ bẩn như thế này, đến quỳ xuống
đức Phật: “Xin đức Phật cho chúng con xuất gia.” Vậy mà trong kinh còn hạ liệt
cái người nữ tàn nhẫn, một cách tàn nhẫn.
Thầy thấy kiểu
này, nhìn thấy bà Gotami và một số người nữ, đức Phật không thể dừng được với
cái tâm từ bi. Trái lại còn ông Anan còn vô năn nỉ Phật thế này thế khác. Đức
Phật còn nói người nữ là hạ liệt, rồi phải đặt ra Bát Kỉnh Pháp. Dù tu chứng quả
A La Hán đi nữa cũng phải quỳ lạy một vị Sa di mới vào tu. Các con thấy cái
pháp như vậy ấy, hạ liệt cái người nữ đến mức độ vậy đó, Thầy không chấp nhận
cho cái vấn đề này!
Khi đức Phật
đến, đâu cần gì ông Anan phải đi xin phép, đức Phật chấp nhận cho bà Gotami xuất
gia, cho đoàn nữ này xuất gia do bà Gotami dẫn đầu. Thì cái giới ni đàn xuất
gia dưới cái quyền lãnh đạo của bà Gotami. Mấy con đọc lịch sử coi phải không?
Nhưng mà không phải cần ông Anan xin phép. Trước cái tình trạng người nữ muốn
xuất gia tu hành để chứng quả A La Hán thì đức Phật biết người nữ cũng như người
nam, khi tu rồi người ta thấy bình đẳng như nhau. Chỉ có những người chưa tu
thì bị ảnh hưởng của phong kiến, ảnh hưởng của vua chúa, ảnh hưởng kỳ thị nam nữ,
cho người nữ quá tệ. Cho nên, do đó mà đức Phật nâng cái người nữ, đem cái người
nữ không còn ai dám khinh chê.
Và ngay thời
của Thầy tu xong Thầy thấy người nữ, mọi người nỗ lực nghe lời Thầy. Các con nữ,
các con tu chứng quả A La Hán đi, đừng có để người ta hạ nhục mấy con! Thầy nói
nhất định, nhất định là mấy con sẽ làm được những điều này, cố gắng! Thầy sẽ
giúp đỡ cơm ăn, áo mặc đầy đủ. Mấy con vào thất đó, mấy con nỗ lực sống độc cư.
Nghe lời Thầy dạy, mấy con sẽ làm được tất cả.

Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét