139- TÁC HẠI CỦA SỐNG TRONG TƯỞNG
(07:31) Trưởng
lão: Nghĩa là bây giờ nó hoạt động vậy vậy đó, thì con sẽ thấy rằng cái vấn
đề này nó thiện, chứ nó không phải ác. Nó ác tức là con hiện ra, con thấy nó
đem đến khổ cho mình hay cho người, thì đó là ác. Còn cái này thật sự nó không
có làm khổ cho con, mà cũng không làm khổ cho ai thì nó thiện. Nhưng mà không
khéo, con cứ bị nó hiện hoài vậy đó, nó hoạt động vậy hoài thì con lại sống ở
trong tưởng. Thành ra con người con bình thường thì con nói chuyện với ai vậy
đó. Nhưng mà vừa nói chuyện người ta thì con sống nó khác rồi. Con hiểu không?
Con thấy cái khác, nó không phải là con người bình thường.
Cho nên hơi
cái là Thầy biết con vẫn bình thường. Cái người bình thường họ cho con là không
bình thường, con hiểu không? Mà nếu con luôn luôn, con sống ở trong cái tưởng của
con hoạt động như vậy đó, thì con sẽ mất bình thường luôn con. Thường thường là
người điên là người đã lạc ở trong tưởng, cho nên họ không có còn hoạt động những
cái ý thức bình thường. Cho nên họ hoạt động, họ không biết nữa. Tưởng đó con.
Con bây giờ còn ý thức với cái tưởng thức nó làm việc. Cho nên bên đây nó làm
thì bên ý thức nó nhận nó biết, thành ra nó coi như còn bình thường. Nhưng mà nếu
mà nó xiên qua một bên thì người ta thấy đồng cốt.
Phật tử 1: Nhưng mà tại sao tự nhiên mấy năm
nay con lại phát giác ra cái đó nhiều quá.
Trưởng
lão: Thì nó đang hoạt
động. Bởi vì trước kia con biết sao không? Cái kiếp trước của con có luyện tập
về những cái Mật Tông, hoặc là về những cái Thần thông mà về tưởng đó con. Kiếp
này con sanh lên, cái nó còn theo con. Con không tập luyện gì hết, mà nó hướng
dường như là con hướng về cái pháp Mật Tông, nó hướng về cái pháp tu tưởng. Cái
thiền của con hiện giờ mà con nói, đó là thiền tưởng. Nó hoạt động cái tưởng của
con là do cái sự tập trung cái tưởng. Cho nên đức Phật dạy trong kinh Pháp Cú rất
rõ ràng: "Ý làm chủ, ý tạo tác, ý dẫn đầu các pháp". Muốn
làm chủ Sanh - Già - Bệnh - Chết thì chỉ có ý, chứ còn tưởng không phải làm chủ
được.
Phật tử 1: Dạ, con hiểu rồi. Bởi làm con cũng
sợ. Con nói chuyện với anh Khánh, anh Khánh nói coi chừng bà lạc đường đó, bà
làm sao bà đi lên kiếm Thầy giùm đi. Con cũng sợ quá trời, con nói Trời đất ơi,
mà con sợ thiệt chứ không phải giỡn. Nhưng mà càng lúc, con ghi một chút nghe
Thầy. (Thầy hướng dẫn ghi Pháp danh). Coi như con nói ảnh là Thầy
chấp nhận nghe Thầy? Mười mấy năm mới gặp lại. Cái đó coi như tới chừng nào con
mới nhận được cái tờ giấy?
Trưởng
lão: Coi như là
trong vòng 1 tuần lễ hoặc là bao giờ con đến tu viện thì cô Út gửi cho con, có
sẵn sàng. Xong rồi cái Thầy làm Thầy gửi cho cô Út. Rồi chừng đó con về có liền
thôi.
Phật tử
1: Còn tiền anh
gửi con gửi cô Út?
Trưởng
lão: Ừ.
Phật tử
1: Bây giờ nói
chuyện này xong rồi, chỉ hỏi Thầy… Coi như Thầy nói vậy, thì con thấy thì những
cái đó nó không thành vấn đề nữa.
(11:21) Trưởng lão: Nó
không thành vấn đề nữa, bỏ hết đi, đừng có sống với nó. Sống với nó, sau này
con làm đồng cốt, mệt lắm.
Phật tử 1: Con không đụng cái đó mà tự nhiên
nó thấy không. Mà lúc mỗi lần con ngồi…..
Trưởng
lão: Nó sẽ hoạt động
hoài thì mình không tránh khỏi điều đó đâu. Bắt đầu nó thấy chuyện người ta như
vậy, mà nó không nói sao được? Mà nói ra trúng phóc hà. Rồi cuối cùng, con sẽ
thành cái gì đây? Con người không thành con người mà trở thành điên, hay là cái
loại phù thủy. Không là người ta sẽ cho con là phù thủy đó. Tại vì tự con, con
biết, chứ con đâu có muốn nó đâu. Nhưng mà người ta sẽ cho con là phù thủy.
Phật tử 1: Nhiều khi con mở miệng ra nói chuyện
là đúng ngay chóc, không sai được chỗ nào hết.
Trưởng
lão: Bởi vì nói
chung là Thầy gặp cũng rất nhiều người ở trong cái dạng là người ta đang hoạt động,
mà rất nhiều người tin tưởng, bởi vì họ nói đâu trúng đó. Thầy nói thôi dẹp đi,
sống lo cứu mình. Bây giờ chết không làm chủ được, bệnh đuổi không được, mà cứ
lo đuổi bệnh người ta thì không được. Mình phải cứu mình cái đã.
Phật tử 1: Nếu như vậy thì coi như con cũng bỏ.
Trưởng
lão: Bỏ đi con, để rồi
mình tìm cái giáo pháp, mình hàng ngày, mình tập con. Một người mà người ta
đang ở bên Úc mà người ta theo Thầy bữa nay, Thầy dạy ôm cái pháp. Nghĩa là bắt
đầu kể từ, người ta tính từ tháng 6 năm này bắt đầu tháng 6 sang năm. Người ta
tu suốt một năm, bắt đầu người ta tu từng phút, người ta trở lại ôm toàn cái
pháp Thân Hành Niệm để phá hôn trầm, thùy miên, loạn tưởng, để phá hết ba cái
này. Để ngồi lại cái tâm bất động hoàn toàn. Chừng nào mà có tâm bất động được
từ 1 phút cho đến 30 phút sẽ báo cáo cho Thầy, Thầy sẽ dạy đi tới nhưng mà cái
thời gian nó phải một năm.
Con biết ông
Từ Quang không? Ông Từ Quang bây giờ đang ở bên Úc tu trong một chùa của Nam
Tông. Mình sắp xếp xuống hết để mình lo cứu mình. Các pháp vô thường, thân mình
cũng vô thường. Nay thì mạnh, mai đau, hoặc nay nó mạnh, mai chết không chừng.
Rồi mình tu không kịp. Cái chuyện đời nó cứ kéo lôi, kéo lôi hoài. Tới chừng chết
rồi nó cũng không có gì hết. Nó uổng lắm. Con có gì không con? Có gì trình bài
không con? Con cứ ngồi đi con, ngồi bình thường đi.
4- BẢY NĂM,
BẢY THÁNG, BẢY NGÀY
(13:53) Phật
tử 2: Kính bạch Thầy, con ở Đăk Lăk, cách đây một năm, con có gặp Thầy.
Nhưng mà con thì gia duyên nó ràng buộc quá Thầy. Thì còn hai ông bà già song
thân và còn hai đứa con, cũng chưa xây dựng gì hết, thành ra là khá bận. Về nhà
thì nhớ ở đây, ưng vô đây. Vô đây thì nó còn bận bịu chuyện nhà. Cái duyên chưa
đủ
Trưởng
lão: Chưa đủ,
nó còn trói buộc.
Phật tử
2: Thành ra hôm
nay con vô, con xin ở khoảng 20 ngày tới một tháng thôi. Con ước nguyện là Thầy
chứng minh cho con xin vô. Vừa rồi bọn con là Thanh Nhẫn đó, có vô đây, nhưng
không gặp Thầy. Con ước nguyện con vô chuyến này, có được duyên may, con được gặp
Thầy.
Trưởng
lão: Thầy thì ẩn cư
rồi, may lắm mới gặp Thầy đó. Thầy sợ con tu điên, Thầy mới ra, chứ không phải
dễ gặp Thầy đâu nha.
Phật tử 2: Con thấy Thầy mạnh khỏe là con rất
mừng.
Trưởng
lão: Cái duyên, Thầy
ít có muốn gặp ai. Bởi vì gặp nhiều khi hỏi những cái chuyện mà thế gian, lung
tung quá. Thầy thì hỏi pháp tu, thì Thầy dạy để cho mình thực hiện ngay liền.
Còn cái chuyện thế gian thì mấy con đọc sách Thầy, mấy con sắp xếp. Thì hiểu để
mình sắp xếp. Sau khi mình biết, muốn tu thực sự mình quyết tâm. Bắt đầu vô cái
Thầy hướng dẫn từ cái pháp bắt đầu, tu như thế nào để đột phá cái gì, cái tâm
gì của mình? Mình biết cách để cho mình tập cái pháp đó, mình phá cho sạch cái
đó, rồi mình tiến tới. Tới cho tới khi cái tâm bất động của mình. Từ đó kéo dài
cái tâm bất động bằng cách nào?
Đó thì bắt đầu
đi vào cái tâm bất động, đó là cái sự giải thoát. Không ai làm nó động được hết
thì nó giải thoát. Mà khi cái thời gian mà kéo dài được cái tâm bất động bảy
ngày đêm thì mình muốn chết thì nào chết, muốn sống hồi nào sống. Nó có cái thời
gian nó nhất định. Đức Phật nói "Bảy ngày, bảy tháng, bảy
năm". Bắt đầu bảy năm mình tu tập, cho đến khi mà ……..bảy ngày phải
hoàn toàn là mình luôn luôn ở trên cái pháp đó. Thì ở trên pháp đó, thì chuyên
nhất có bảy ngày bảy đêm là chứng đạo. Bảy năm tu tập, gom lại còn bảy tháng. Bảy
tháng nổ lực không tiếp duyên ra ngoài, độc cư sống một mình trọn vẹn, phòng hộ
chặt chẽ, thì gom lại bảy ngày. Bảy ngày thật là thanh tịnh thì bảy ngày đó chứng
đạo. Tu có vậy thôi, mà cứ chạy tới chạy lui như con thì không biết làm sao.
HẾT BĂNG

Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét