122- SẮP XẾP CUỘC SỐNG ĐỂ TU TẬP GIẢI THOÁT
Phật tử
2: Bạch Thầy!
Là con ở Đắc Lắc. Cách đây một năm con có vô đây, con có gặp Thầy. Nhưng mà con
thì gia duyên nó ràng buộc quá Thầy. Chỉ còn hai ông bà già không thôi. Với lại
còn hai đứa con cũng chưa xây dựng gia đình. Thành ra là ở, về nhà thì nhớ ở
đây, ưng vô đây. Mà vô đây thì nó cũng còn bận bịu ở nhà, thành ra cái duyên nó
chưa đủ.
Trưởng
lão: Chưa đủ!
Nó còn trói buộc.
Phật tử
2: Dạ! Thành ra
con vô, con xin ở luôn có khoảng 20 ngày, đến tháng thôi. Mà con ước nguyện là
cho hết chướng duyên, cho con quay vô. Vừa rồi đó là bạn con là Tâm Nhẫn đó, có
vô đây nhưng mà không gặp Thầy. Con nói, con ước nguyện có nghĩa là: Cho con vô
chuyến này để mà có được cái duyên may để được gặp Thầy.
Trưởng
lão: Thầy thì ẩn
cư rồi. May lắm mới được gặp Thầy đó.
Phật tử
2: Dạ!
Trưởng
lão: Thầy sợ
con tu điên, Thầy mới ra, chứ không phải dễ gặp Thầy đâu nha.
Phật tử
2: Dạ! Thấy Thầy
còn khoẻ là con rất mừng cho Thầy. Dạ! Nghe Thầy mạnh khỏe rồi Con ước mong là
cái duyên…
(16:42) Trưởng
lão: Thầy ít có muốn gặp ai. Bởi vì gặp nhiều khi hỏi những cái chuyện
mà thế gian lung tung quá. Thầy thì hỏi pháp tu, thì Thầy dạy để cho mình thực
hiện được ngay liền. Còn cái chuyện thế gian thì mấy con đọc sách Thầy, mấy con
sắp xếp.
Đọc sách Thầy
hiểu để mình sắp xếp. Sau khi mình biết, cái muốn tu thật sự là quyết tâm. Bắt
đầu vô, Thầy hướng dẫn từ cái pháp bắt đầu để tu như thế nào? Để đột phá cái gì
cái tâm gì của mình? Biết cách để cho mình tập cái pháp đó, mình phá thật sạch
cái đó, rồi mình tiến tới, cho tới khi tới tâm bất động của mình. Từ đó kéo dài
cái tâm bất động bằng cách nào?
Đó, thì bắt
đầu bây giờ cái tâm bất động đó là sự giải thoát của đạo Phật. Không ai làm nó
động được hết, vì nó giải thoát mà. Mà khi cái thời gian mà kéo dài được cái
tâm bất động 7 ngày đêm thì mình muốn chết hồi nào thì chết, muốn sống hồi nào
thì sống. Nói có cái thời gian nhất định, đức Phật nói: "7 ngày, 7
tháng, 7 năm".
Bắt đầu 7
năm mình tu tập, cho đến khi mà tới rốt ráo 7 ngày, phải hoàn toàn là mình cứ
luôn luôn ở trên cái pháp đó. Thì ở trên pháp đó, thì chuyên nhất có 7 ngày, 7
đêm là chứng đạo. 7 năm tu tập, gom lại còn 7 tháng. 7 tháng nỗ lực không tiếp
duyên ra ngoài, độc cư sống một mình trọn vẹn, phòng hộ chặt chẽ, thì gom lại 7
ngày. 7 ngày thật là thanh tịnh thì 7 ngày đó chứng đạo.
Tu có vậy
thôi! Mà cứ chạy tới, chạy lui như con thì không có biết sao? Nói kêu mới 7
tháng, mà mới có tháng cái chạy rồi.
(18:16) Phật
tử Kim Quang: từ từ, Thầy cho con thời gian thêm.
Trưởng
lão: Rồi rồi! Lẽ
đương nhiên là Thầy phải cho chứ sao? Bây giờ cái dây Kiết sử, cái Ái Kiết Sử
nó nhiều quá nó ràng, phải cho giải quyết chứ.

Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét