114- SẮP XẾP, TÙY THUẬN CHO GIA ĐÌNH CÓ NGƯỜI SẮP MẤT
(50:29) Phật
tử 2: Bạch Thầy cho con xin hỏi cái điều là: Mẹ của con là sư cô Phước
Tịnh, khi lâm chung thì người tu ở bên pháp môn Tịnh độ, niệm Phật. Mà bây giờ
nếu mà như vậy thì khi một người lâm chung thì bên Tịnh độ, người ta lo cái việc
mà công tác cái đó rồi. Thì người ta chỉ làm những cái thủ tục của bên Đại thừa
thôi. Thành ra trước đó thì tự nhiên Thầy lại dạy cho tụi con để tùy thuận như
thế nào để tụi con biết.
Trưởng
lão: Nói chung
là các con cứ tùy thuận thôi. Bởi vì mình gieo cái duyên đó rồi. Thì dù sao đi
nữa bà cũng phải tiếp tục. Bởi vì tu Tịnh độ mình niệm Phật, chứ không phải
mình xả cái tâm tham, sân, si của mình, cho nên nó chưa hết tham, sân, si đâu.
Mà chưa hết tham, sân, si tức là nó tiếp tục nó tái sanh, mà nó tái sanh thì nó
cũng theo pháp tịnh độ mà thôi. Không thể nào khác hơn. Bây giờ còn sống mà con
khuyên mà bà cứ niệm Phật hoài thì coi như là bà đã chấp vào cái pháp đó rồi.
Nó không thể nào khác hơn được.
Phật tử
1: Thưa Thầy!
Có lúc thì bà niệm Phật, có lúc thì bà nghe lời tụi con nhắc đó là Thầy nhắc: "Tâm
bất động, thanh thản, an lạc, vô sự". Thì tụi con khi mà vô bệnh
viện thăm thì bà nói là: "Bữa nay má có nhắc cái tâm là tâm bất động,
thanh thản, an lạc, vô sự". Thì ngày hôm sau, tụi con vô thăm thì
con thấy cái máy niệm Phật kế bên.
Phật tử
2: Là con mới
nghĩ rằng là người ta ở mấy chùa Tịnh độ người ta tới thăm, rồi người ta để cái
máy đó cho mình.
Trưởng
lão: Nhưng mà
bà đã có gieo duyên với tâm bất động rồi, sẽ không có mất cái pháp này đâu. Kiếp
sau bà sanh ra bà cũng gặp lại.
Phật tử
2: Dạ! Bà cũng
hoan hỷ lắm. Hồi lúc mà con nói, thì bà hoan hỷ bà nói: "Con giúp
cho mẹ gởi về phụ với Thầy để cất một cái thất". Lúc đó con mới
trình với Thầy. Rồi kỳ này, tụi con về, bà cũng gửi một số tiền về để cúng dường
cho tu viện, để mà giúp cho những người ở trong tu viện tu tập.
Trưởng
lão: Gieo cái
duyên.
Phật tử
2: Dạ! Thì tụi
con cũng mừng. Nhưng mà những cái lúc như vậy thì bà nhớ rõ lắm, bà nhớ rõ Thầy
dạy là: "Tâm bất động, thanh thản, an lạc, vô sự". Nhớ
kỹ lắm. Nhưng mà ngày hôm sau, ngày kế đó thì nó có một số người Tịnh độ tới
thăm thì lại niệm Phật. Con vô, cái con nghe cái tiếng niệm Phật rồi.
Trưởng
lão: Cái đó là
các con phải cố gắng giúp mẹ con phải giữ cái tâm bất động, cái chỗ đó là không
tham, sân, si. Còn cái chỗ niệm Phật nó tham, sân, si. Cho nên vì vậy, mình phải
có cái sự quyết định ở trong cái vấn đề này. Quyết định cho mẹ mình trong khi
mà làm tang khói, chứ không nó bày ra là làm tuần làm tự, rồi đủ thứ nữa, chứ
không phải không đâu.
Phật tử
1: Dạ mấy chuyện
đó thì chắc ở dưới chùa họ làm hết Thầy. Tụi con lo lắng là lo lắng cái đó. Họ
làm.
Trưởng
lão: À! Nói
thôi bây giờ thì mấy con tự làm lấy trong cái vấn đề đó. Khi mẹ chết rồi, thì
chôn cất xong rồi thì không làm tuần, làm tự gì hết.
Hỏi tại sao
không làm tuần tự?
Vì không có
linh hồn. Con nói thẳng, thật.
Hỏi học ai?
Con nói học
với Thầy. Con nói thẳng đi đừng có sợ mích lòng mấy ông thầy này.
Phật tử
1: Dạ!
Trưởng
lão: À! Bây giờ
theo Đại thừa thì có linh hồn thì phải làm tuần làm tự. Nhưng mà tuần tự này nó
không phải là kinh sách Nguyên thủy. Mà kinh sách Nguyên thủy dạy: "Chết
đây sanh kia, không có linh hồn". Mà không có linh hồn thì chỉ có
làm cái bàn thờ, để cái hình ảnh đó để nhớ công ơn của mẹ mình thôi. Chứ không
phải là thờ đó để linh hồn bà ngự trị.
(54:17) Phật
tử 1: Thưa Thầy! Hằng ngày, tụi con dâng nước cho Phật với lại bữa
khuya, cái đó được không Thầy?
Trưởng
lão: Được con!
Trong những ngày mới mất, thì các con nhớ đến cái bữa ăn của mình thì mình để một
cái bát cơm: "Mẹ về ăn cơm với con". Coi như là bà
còn sống với cái tình thương của bà. Cái từ trường thương nó còn mấy con, chứ
không phải linh hồn. Các con hiểu chưa?
Phật tử
2: Dạ!
Trưởng
lão: Đó! Cứ như
vậy thôi là đủ rồi. Chứ còn đừng có làm tuần tự gì tốn hao tiền bạc, rồi tụng
niệm, nó vô ích, nó làm động mấy con nhiều lắm. Cho nên vì vậy mà con cũng nói
với mẹ con cho bà hiểu. Còn bây giờ bà còn sống, thì những cô, những thầy Đại
thừa thì bà tiếp giao sao cũng được. Nhưng mà khi về rồi, thì nói: "Mẹ
nhớ mẹ nhắc tâm bất động, đừng niệm Phật, cảnh giới cực lạc nó không có đâu, nó
tưởng không à". Đó! Nói cho bà hiểu vậy. "Cho nên
khi trước mặt quý thầy, quý cô thì mẹ tùy thuận họ cho họ vui. Nhưng mà sau khi
họ về rồi thì mình ở đây dẹp! Mình chỉ biết giữ tâm bất động, thanh thản, an lạc,
vô sự". Mình hướng dẫn mẹ con như vậy là tốt nhất rồi con.
Rồi sau khi
mà chết rồi, thì coi như đừng có tụng niệm, đừng có gì hết. Chết tẩm liệm vô
quan tài rồi thì không có rước thầy mà đến tụng, gõ mõ tụng kinh gì, không có cầu
siêu. Không có siêu được đâu. Sống mà không siêu mà chết rồi thì siêu cái gì mà
tụng.
Phật tử
1: Thường là những
vị mà… ở chùa đấy, lập tức thì họ đem lại chùa họ để. Rồi Hòa thượng tụng, rồi
quý thầy cũng tụng. Mà quý thầy làm họ cũng để riêng một chỗ hết.
Trưởng
lão: Ừm! Thì Thầy
biết rồi. Nhưng mà ở đây mình…
Phật tử
1: Thành ra ý tụi
con hỏi là nên tùy thuận như thế nào, chứ tụi con thấy là rất là khó mà làm như
Thầy dạy cho tụi con?
Trưởng
lão: Nói chung
là nếu mà đem cái quan tài mà vào trong chùa thì phải tùy thuận thôi, chứ không
cách nào khác. Chỉ có ở nhà của mình thì được. Phải nhà của mình thì không tùy
thuận, không rước họ tới, nhất định là không rước ông thầy nào tới. Mình để đó,
không tụng niệm, không gì hết. Bà con ruột thịt tới đó phúng điếu gì đó, tất cả
đều được hết. Nhưng mà trong cái thời gian 1 ngày hoặc 2 ngày, 3 ngày thì mình
đem chôn. Mà cũng không có chôn mà đi vòng vòng cái huyệt mà niệm Phật. Không
có làm cái điều đó. Đưa đến đó, xe chở tới huyệt rồi thì để lên, rồi mình đặt
ra cái bình hương gì xong xuôi, rồi rồi con cháu lễ lạy gì đó xong hết rồi là hạ
cái quan tài xuống dưới. Có vậy thôi! Không có rước ông thầy nào đến tụng, đi
vòng vòng cái huyệt tụng niệm. Mình dẹp hết những cái mê tín đó, nó lạc hậu mà
nó mê tín.
Phật tử
2: Dạ! Đúng là
mê tín. Dạ!
Trưởng
lão: Làm cái gì
niệm Phật được? Mình chôn dưới đất mà niệm Phật, rồi Phật cũng chôn dưới đất
luôn hay sao?

Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét