110- VÌ SAO THẦY ẨN CƯ
(36:55) Phật
tử 4: Sẵn tiện ở đây, để cho gia đình họ võ của chúng con gieo duyên với
Thầy vì họ không có mặt ở đây. Con xin đại diện tất cả mọi thành viên trong gia
đình đến đây…. Chúng con xin được đảnh lễ Thầy.
Trưởng
lão: À! Mấy con
cố gắng, thời gian này thì mấy con làm giúp cái khu ngoài đó cho nó được yên ổn,
cho mọi người yên ổn. Rồi sau này khi mà tu, mình quyết tâm à con. Thầy tin là
mấy con sẽ làm được những cái chuyện này, nối tiếp cái ngọn đèn của Phật pháp.
Thầy luôn luôn lúc nào Thầy cũng chọn cái tuổi trẻ của các con để làm cái ngọn
đuốc cho Phật pháp nối tiếp mãi mãi, mình đừng có để mất đi. Hai ngàn mấy trăm
năm nay, cho tới thời này mới gặp có người tu chứng. Mà bây giờ mà để mất nữa
thì Thầy biết chừng nào mới có người tu chứng. Cho nên mấy con hãy ráng, ráng để
dựng lại Chánh pháp của Phật, bằng con người thật, chứ không phải bằng cái ngôn
triết suông, bằng kinh sách đâu. Nếu mà không có người tu chứng, thì những sách
vở của Thầy viết cũng như kinh sách Đại thừa thôi. Không có nghĩa lý gì.
Những cuốn
sách sống là những cuốn sách của người tu chứng. Cho nên Thầy tin tuổi trẻ mấy
con có đủ sức khỏe, có đủ trí óc sáng suốt nhận định được những phương pháp cách
thức tu tập. Như Thầy dạy pháp Thân Hành Niệm, như Thầy dạy pháp dẫn tâm vào đạo
thì mấy con sẽ hiểu như thế nào để dùng cái pháp đó để đối trị, để diệt cái gì ở
trên thân tâm của mình thì mấy con đã hiểu. Nhưng mà hiện giờ thì mấy con vui vẻ
làm tất cả những cái việc để giúp đỡ cho những người khác đang học. Đó là mình
tạo những cái công đức, mình tạo cái duyên phước. Mình tu, người ta chưa. Phải
cố gắng mấy con. Cho nên Thầy biết mấy con đến với Thầy thì mấy con cũng cực khổ.
Phật tử
2: Dạ, không cực!
Tụi con thấy tụi con rất là có phước. Là tại vì gặp được pháp Thầy, gặp được Thầy
nên là tụi con rất là có phước, chứ không cực giống như ngày xưa mà những chư
Tăng từ ngàn dặm xa xôi để tìm về đức Phật được, họ khổ cực gấp vạn lần tụi con
nữa.
Phật tử 4: Tụi con thật sự là có rất nhiều
những cái ân huệ của Thầy, những cái từ trường mà Thầy ban cho tụi con. Mà làm
giúp Thầy trong cái vấn đề mà cũng như dựng lại Phật pháp bây giờ và về sau đó
Thầy. Thành ra tụi con cũng chỉ biết nói là cái sự cực là cái sự viên mãn cho tụi
con…
(39:41) Trưởng
lão: Ừm! Nói chung là chỉ lúc này Thầy muốn Thầy có cái thời gian để
mà viết cái bộ sách Đạo Đức Làm Người. Thì những cái bộ sách đạo đức đó Thầy dựa
vào những cái Năm giới của Phật mà Thầy soạn thảo cái bộ sách. Để sau khi cái bộ
sách đó được xong thì Thầy gửi cho Bộ Giáo Dục để họ soạn ra sách giáo khoa cho
các em nó học từ Tiểu học, Trung học, Đại học. Nó có cái đại cương của cái nền
đạo đức, người ta mới dựa vào người ta viết ra cái bộ sách. Cho nên Thầy muốn ẩn
cư. Ẩn cư là sống một mình, để cho mình có thời giờ mình rảnh, ít tiếp khách.
Nhưng mà Thầy
thấy rất tội, có nhiều người cũng mong đến gặp Thầy để hỏi thêm pháp, để nghi
những cái gì để hỏi cho nó thông. Cho nên Thầy đâu có nỡ mà ẩn cư được, cho nên
Thầy phải tiếp. Cho nên đâu có nói một cái chuyện mình ẩn cư rồi cái mình bỏ
luôn mọi người. Một cái tâm tha thiết của mọi người, mấy con thấy không? Người
ta lặn lội từ xa, người ta tìm về mà mình nỡ lòng nào mình bỏ. Cho nên đối với
lòng từ bi của Thầy không phải là con người khô cứng, cứng nhắc. Không phải vậy!
Mà mình xét được cái sự xa xôi mà tìm đến mình, mong chỉ nhìn Thầy thôi là cũng
thấy an ổn rồi, chứ chưa nói là được nghe tiếng nói của Thầy, có phải không mấy
con!?
Cho nên Thầy
biết, Thầy ban cái tình thương của Thầy bằng cách gặp họ cũng đủ, chứ chưa nói
cái gì khác. Còn bây giờ đến đây, nghe Thầy ẩn cư rồi, thì bắt đầu không gặp Thầy,
nó có cái gì buồn bã ở trong lòng của mình sao mấy con, nó không có một cái gì
mà hân hoan. Mà mọi người mà có những cái sự buồn khổ như vậy thì Thầy thấy Thầy
làm sao được. Thầy không phải là con người khô cằn cỗi, cố chấp, bây giờ ẩn cư
là ẩn cư. Không phải vậy!
Mà mình phải
biết linh động, để giảm bớt. Chẳng hạn, bây giờ mấy con hỏi Thầy rồi, mấy con
cũng muốn hỏi Thầy nữa, chứ đâu phải không. À! Hồi đó quên, bây giờ nhớ nữa.
Thôi để quên cái gì đó thì ghi 5, 10 điều, 1 tháng, 2 tháng sau, hỏi một lần,
chứ để cuối tuần hỏi hoài kì. Bởi vậy Thầy ẩn cư mà, bây giờ hỏi gì hỏi hoài?
Có phải không? Có nghĩa là hạn chế sự thưa hỏi của mấy con, để mấy con ghi lại
những câu hỏi đó cho nó đầy đủ. À! Bữa nay thì nó có cái này nó xảy ra, thì mới
nhớ được mới ghi, ngày mai nó có chuyện khác nó ghi vô. Như vậy đến một lần hỏi
Thầy 5, 10 câu hỏi, các con hiểu không? Chứ hỏi có một lần hỏi, rồi có một chuyện
nữa cái chạy hỏi nữa. Thì cho nên cái ẩn cư có mục đích như vậy, chứ không phải
là bỏ mấy con.

Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét