108- SẮP XẾP ỔN THỎA BỔN PHẬN CỦA MÌNH RỒI MỚI XUẤT GIA
(29:14) Phật
tử 3: Bạch Thầy, thí dụ như là con muốn xuất gia, nhưng mà con còn
duyên vướng mắc về vấn đề tài chính. Thì con xin hỏi là. Ý con không phải là vội
vàng, thì con chỉ muốn hỏi là cái vấn đề tài chính này người ta có thể cho con,
cũng không hẳn là phải lấy lại. Nên con muốn hỏi Thầy là mình nên trả hết rồi
mình đi. Hay là nếu mà một khi mà mình đủ duyên thì mình quyết đi là mình ngừng
trả?
Trưởng
lão: À! Cái
nhân quả này người ta cho con, con xin cái số tài khoản này, cái tiền bạc đó
đó, cho làm việc từ thiện giúp đỡ người nghèo bất hạnh con. Vậy là tốt con. Đừng
có thèm. Đi vô tu rồi, bỏ hết, không cần tiền bạc gì hết. Con vô đây tu là đi
xin ăn mà. Cũng như đức Phật làm vua mà con biết không? Mà bỏ hết ngai vàng mà
đi xuống cội bồ đề đó mà để đi xin ăn thôi, con thấy có đem tiền bạc gì theo
đâu? Cho nên tất cả những cái này, cái mà con có cái phước đó, con thèm làm từ
thiện đi để giúp cho người bất hạnh con, giúp cho trẻ mồ côi. Điều kiện đó là tốt
nhất, đừng có đem cất giữ đồng nào hết.
Phật tử
3: Không! Không
phải! Cái ý của con muốn hỏi là: Con phải làm để trả nợ cái vay này, hay là
không?
Trưởng
lão: À! Còn con
làm để trả nợ. Bây giờ có nợ phải làm trả thôi. Phải làm trả chứ đừng trốn nợ
không được. Trốn nợ đi tu không được.
Phật tử
3: Không! Con
không phải là trốn nợ. Người này có thể cho con, cũng không hẳn là đòi. Thì ý
con muốn hỏi Thầy là: Mình xin vào xuất gia thì mình giữ giới để mình trả cái nợ
này. Hay là mình phải làm để trả bên ngoài hết xong rồi mình đi vào xuất gia?
Trưởng
lão: Không! Nói
chung xuất gia là mình phải sắp xếp cho cái hoàn cảnh của mình ổn. Chứ vì cha mẹ
mình không đồng ý, thì mình phải giải quyết tư tưởng của cha mẹ rằng xuất gia
nó là như vậy, như vậy. Cho nên cha mẹ đồng ý khi đó thì mình mới xuất gia, chứ
chưa đồng ý thì chưa được xuất gia. Tức là đạo Phật nó có cái đạo đức sống
không làm khổ mình, khổ người. Mà con xuất gia không làm khổ con, mà làm khổ
cha mẹ thì không được. Cho nên mọi mọi điều phải giải quyết hết, không có để mà
mình muốn mà như những cái tôn giáo khác, mình muốn là mình làm theo. Nhưng mà
cái quyền xuất gia Thầy nói là cái quyền của con, chứ không còn ai, nhưng mà
mình đừng làm cho người khác khổ. Cái khó là cái chỗ đó.
Cái quyền
thì có rồi, nhưng mà có cái điều kiện là không làm người khác khổ, cho nên cái
này là cái giải quyết. Bây giờ cha mẹ mình không hiểu đạo Phật nên thấy con thì
thương, sợ nó đi tu nó khổ thế này, thế khác, cho nên vì vậy mà không cho. Thì
mình nói với cha me. Bây giờ thí dụ như mình lấy cái cớ là như thế này: “Bây
giờ cha mẹ đau, con đau thế cũng không được; hoặc con đau, cha me thương con
thì ba mẹ cũng không đau thế cho con được. Cho nên đi tu là mục đích để làm chủ
được cái đau này, cái đau khổ này. Rồi cuộc đời mà khi sắp sửa chết thì muốn sống
thêm một phút nó cũng không cho. Cho nên con đi tu là để làm chủ được cái sự sống
chết này. Muốn chết hồi nào thì chết, muốn sống hồi nào là sống, chứ nó không
có quyền cướp đoạt cái mạng của con. Cho nên con mới đi tu”. Cha mẹ nghe
nói như vậy: “Thôi! Mày cứ đi tu đi, chứ tao có làm sao mà làm cái chuyện
này cho mày được”. Đó! Cho nên nó sẽ yên tâm. Và đồng thời cha mẹ chấp nhận
rồi thì mấy con yên tâm không có làm khổ người.
Rồi kế đó, bạn
bè hay hoặc tất cả những cái chuyện gì con làm ăn là đều phải sắp xếp cho ổn.
Chứ bây giờ đi mà công ty, xí nghiệp, hay là chuyện gì còn làm bê bối đó mà bỏ
đi thì không được. Phải sắp xếp cho ổn hết con. Giao hết cho người này làm cái
việc gì hết, xong rồi thì mới đi. Đó là trách nhiệm của cái bổn phận của người
thế gian mà chưa làm xong thì làm sao đi tu được?
Phật tử
3: Dạ!

Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét