106- OAI NGHI CHÁNH HẠNH KHI XUẤT GIA
(25:04) Trưởng
lão: Còn trong cái vấn đề mà xuất gia, vấn đề mà muốn tu. Đó là bây giờ
con lớn rồi, con có quyền, quyền muốn tu thì không ai cản con được hết. Pháp luật
nhà nước người ta tự do tín ngưỡng mà. Cái người đó có quyền xuất gia. Mà con
trên 20 tuổi rồi, thì cha mẹ không có quyền cấm con cái vấn đề này. Bởi vì con
20 tuổi, con có quyền định đoạt cho mình, mà xuất gia là định đoạt một đời tu mấy
con. Chứ không phải xuất gia mà tu để có hình thức như quý Thầy, mặc cái chiếc
áo vậy chứ có tu hành cái thứ gì, sống như đời. Còn mấy con mà xuất gia rồi thì
coi như là cuộc đời của mấy con phải chứng đạo đó. Cho nên cháu Trang với Mật Hạnh
ở đây là Thầy chưa có cho xuất gia, chứ Thầy cho xuất gia là phải tu tới nơi tới
chốn. Những người đệ tử của Thầy là phải tu dữ tợn. Còn quý Thầy họ đã xuất
gia… người đến đây Thầy dạy pháp tu thôi, tu đến đâu trời đất giải thoát!
Con mà xuất
gia với Thầy là người đệ tử mà Thầy chấp nhận đã xuất gia rồi, phải tu tới nơi
tới chốn, chứ không phải. Giới luật nghiêm chỉnh, đàng hoàng, oai nghi chánh hạnh
Thầy phải dạy lại đàng hoàng. Chứ không phải là nói xuất gia để rồi muốn đi dọc,
đi ngang là không được. Con xuất gia rồi con vô trong quán mà con ngồi ăn cơm
là không có được, không có cho ngồi trong quán để ăn. Thà là con đi đến đó, hoặc
nhờ một người cư sĩ nào đến đó, người ta đến cái quán đó mua cơm, rồi con đi ra
gốc cây đó con ngồi con ăn, chứ không được ngồi ở trong quán ăn như người khác
đâu. Những cái hành. Cũng như Thầy đi trên xe ra Hà Nội, mà tới cái giờ ăn, thì
chú Minh Tâm này đi vô trong tiệm cơm, với Mật Hạnh đi vô tiệm cơm mua, mua rồi
mới đem ra mới đi lại cái gốc cây, mới lại khu rừng nào đó mới bày ra ăn. Cái hạnh
của một người tu người ta không có ăn ở trong quán, trong lều mấy con. Đó! Nó
là như vậy. Cho nên vì vậy mà những cái oai nghi tế hạnh đó được hướng dẫn, được
dạy.
Thí dụ như
trước khi mà các con mà xuất gia rồi, thì Thầy sẽ dạy các con ăn uống nữa. Mình
là người tu sĩ thì mình ăn như thế nào. Thường thường đức Phật đâu có ăn mà bày
ra đồ ăn, đồ uống tùm lum vầy đâu, mà chỉ có cái bát, người ta đi xin, người ta
bỏ vào trong bát, đem cái bát đó về, chỉ có một cái bát thôi rồi bốc ăn. Đức Phật
ngày xưa là người Ấn Độ, bốc ăn. Bốc ăn sạch đồ trong bát đó rồi, đứng dậy rửa
bát ông đã ăn. Thì mấy con cũng vậy. Bây giờ, người ta dọn một mâm như thế này
thì ai gắp ăn làm gì thì làm. Đầu tiên mấy con đến, mấy con lấy những cái món
ăn cơm mấy con bỏ trong bát của mình. Rồi từ đó ngồi về sau không gắp thêm bên
ngoài một miếng nào hết. Chứ lát mấy con gắp thêm một miếng, lát nữa gắp thêm một
miếng là sai hạnh rồi. Các con hiểu chưa?
Phật tử: Dạ!
Trưởng
lão: Cái hạnh
tu của mình mà. Vậy mới là người tu mấy con! Tập từ cái hạnh đó để cho mình sống
duy nhất không có được thêm bớt, dù muốn ăn cái gì ngon cũng không có lấy bớt
hay thêm được. Đó là mình lập những cái hạnh. Vậy mới tu mới giải thoát, chứ
còn không khéo nó bị nhiễm ô từ cái ăn, cái uống.

Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét