Thứ Ba, 13 tháng 6, 2023

510-BAN KINH SÁCH TU VIỆN CHƠN NHƯ.

 

510-BAN KINH SÁCH TU VIỆN CHƠN NHƯ.

Kinh sách của Tu viện Chơn Như chỉ kính biếu không bán . Phật tử cần kinh sách của Tu viện Chơn Như liên hệ :

Tu viện Chơn Như (Cổng số 2) Số 4 đường Chùa Am, khu phố Gia Lâm, phường Gia Lộc, thị xã Trảng Bàng, tỉnh Tây Ninh, Việt Nam.

Email: chonnhu2@gmail.com

Ban kinh sách Tu viện Chơn Như:

Điện thoại: 0276.3892.911

(07h-10h, 14h-17h hàng ngày),

DTDĐ : 0965.795.589.

***

01-ĐƯỜNG VỀ XỨ PHẬT

https://thanhson22.blogspot.com/

02-TÌM HIỂU SỰ THẬT.

https://thanhhuy23.blogspot.com/

03-TÌM HIỂU CHÁNH PHÁP

https://tuanboya-z.blogspot.com/

04-ĐẠO ĐỨC GIẢI THOÁT

https://tricang23.blogspot.com/

05-TU TẬP GIẢI THOÁT

https://vietboy23.blogspot.com/

06- NGƯỜI CƯ SĨ VÌ CHÁNH PHẬT PHÁP 

https://tuanboysport.blogspot.com/

07-SỐNG MƯỜI ĐIỀU LÀNH

https://tricangsport.blogspot.com/

08-NGƯỜI DỰNG LẠI CHÁNH PHẬT PHÁP

https://huyhoang22.blogspot.com/

09-NHỮNG BỨC TÂM THƯ

https://thanhhai22.blogspot.com/

10-GIÁO ÁN ÐƯỜNG LỐI TU TẬP ÐẠO PHẬT

https://thanhthien22.blogspot.com/

11-KẾT TẬP PHÁP BẢO CỦA ĐỨC TRƯỞNG LÃO THÍCH THÔNG LẠC:

PHẦN 1: SỐ THỨ TỰ TỪ 01- ĐẾN SỐ 515

https://tricang19.blogspot.com/

PHẦN 2: SỐ THỨ TỰ TỪ 01- ĐẾN SỐ 510.

https://tuongthuc.blogspot.com/

PHẦN 3: SỐ THỨ TỰ TỪ 01- ĐẾN SỐ 500.

https://phapbaovn.blogspot.com/

PHẦN 4: SỐ THỨ TỰ TỪ 01- ĐẾN SỐ 528.

https://tambatdongvn.blogspot.com/

PHẦN 5: SỐ THỨ TỰ TỪ 01- ĐẾN SỐ 509

https://kettapphapbao5.blogspot.com/

PHẦN 6: SỐ THỨ TỰ TỪ 01- ĐẾN SỐ 500

https://kettap6.blogspot.com/

12-TÁC Ý ĐUỔI BỆNH

 https://kettap5.blogspot.com/ 

13-LỚP NGŨ GIỚI NÂNG CAO

https://ythucluc.blogspot.com/

14- THẾ GIỚI TƯỞNG

https://tuongam.blogspot.com/

15-PHÁP TƯỞNG

https://phaptuong.blogspot.com/

16-NGHIỆP & TỪ TRƯỜNG.

https://nghieptutruong.blogspot.com/

17-TU TẬP BUÔNG XẢ

https://tuviencn.blogspot.com/

18-TRƯỞNG LÃO THÍCH THÔNG LẠC (VIDEO)

https://www.youtube.com/hashtag/thichthonglac

 


509- PHÁP TU TRƯỚC KHI VÀO TU VIỆN

 

509- PHÁP TU TRƯỚC KHI VÀO TU VIỆN

Phật tử 12: Kính bạch Thầy hôm nay con đến Tu viện, Thầy từ bi cho con một pháp tu.

Trưởng lão: Vậy hả con? Bây giờ con còn sống ở trong gia đình không?

Phật tử 12: Dạ không, con tu hơi lâu theo pháp Phật thì cũng từ năm…​

Trưởng lão: Vậy hả con?

Phật tử 12: Hết năm đầu con biết Trưởng lão lâu nhưng không dám (. . .) Con thì sống độc thân trong gia đình, cha mẹ mất hết.

Trưởng lão: Còn có mình hả con?

Phật tử 12: Dạ. Con quyết chí tu nhưng mà làm sao con tu không gặp Trưởng lão…​

Trưởng lão: Được rồi. Bắt đầu bây giờ đó con về con tu theo cái pháp của Hoà thượng Thanh Từ đó, thì con sẽ bỏ đi đừng tu. Mà con trở về với cái pháp của Thầy con tu thì con chỉ tập đầu tiên có ăn ngày bữa, con đừng ăn ba bữa nữa, phải tập sống với cái giới trước. Rồi trong cái giới mà con tập sống ngày bữa được rồi thì bắt đầu con sống độc cư tập một mình. Bây giờ con đã hoàn thành con sống một mình được là nó thuận lợi, đó là cái độc cư được rồi.

(02:12:56) Thì bắt đầu bây giờ đó, con ngồi lại, con không tu tập pháp nào hết, con nằm lại con lắng nghe cái tâm bất động của con thôi, thử coi nó bất động được bao lâu. Nó khởi cái niệm nào đó thì con tác ý bảo: “Đi đi! Ở đây là chỗ bất động tâm”. Con nhớ câu đó con nhắc nó, con chỉ tu pháp đó thôi là được. Khi nào mà con thấy nó bất động được từ năm phút đến mười phút thì con hãy về đây tu tập, thăm Thầy, Thầy sẽ dạy…​

Phật tử 12: Con dư cái điều đó, đó Thầy.

Trưởng lão: À dư vậy hả?

Phật tử 12: Dạ con ăn ngày một bữa cũng được.

Phật tử 13: Bạch thầy, dạ con xin cúng dường.

Trưởng lão: Cám ơn con, con.

Phật tử 12: Còn con sợ tại vì nghe Thầy giảng là còn cái lậu hoặc con rất sợ.

Trưởng lão: Khi nào mà cái tâm của con ba mươi phút nó bất động được mới yên lặng, nó chỉ biết có hơi thở thì con hãy về đây, Thầy sẽ chỉ tiếp con.

Phật tử 14: Đi sám hối, Thầy chí nguyện cho con được nhẹ nhàng (. . .) Xin Thầy thọ ký. (. . .)

Trưởng lão: Con về nhà ráng tu nha con.

Phật tử 14: (. . .) cái tội lỗi con gây ra (. . .)

Trưởng lão: Từ đây về sau con sẽ được nhẹ nhàng, con không có nóng nảy nữa.

Phật tử 14: Thầy thọ ký cho con.

Trưởng lão: Rồi Thầy thọ ký rồi đó con, về đó mà ráng. Thôi, Thầy ra con.

HẾT BĂNG


508- TU TỨ VÔ LƯỢNG TÂM THEO ĐẶC TƯỚNG

 

508- TU TỨ VÔ LƯỢNG TÂM THEO ĐẶC TƯỚNG

(02:10:48) Phật tử 10: Thầy. Trong pháp Thầy dạy là tu tập Như Lý Tác Ý để tu tập Tứ Vô Lượng Tâm, vừa tu tập mà lòng tin tu tập Tứ Bất Hoại Tịnh. Thưa Thầy con không rõ.

Trưởng lão: Tứ Vô Lượng Tâm là tuỳ theo cái đặc tướng của con. Bây giờ đó thí dụ như con sống với cái tình cảm của con, con thấy con thường, con thấy cái tình cảm của con thấy cái gì từ cây cỏ, con vật cái gì con cũng thương yêu hết, người ta dạy Tứ Vô Lượng Tâm cho con, để con thực hiện tâm từ bi hỷ xả của con. Do con xả bằng cái lòng từ bi của con, con hiểu không? Ly dục ly ác pháp mà Thầy dạy. Còn con mà không có cái tình cảm mà con thương yêu như vậy thì con sẽ tu những cái pháp khác. Nó đã theo cái đặc tướng con, Tứ Vô Lượng tâm là phải tu theo đặc tướng, chứ không, phải tu pháp khác rồi. Tuỳ theo con thấy cái lòng thương yêu của con thì…​

Phật tử 11: Con kính bạch Thầy…​(. . .) tới giờ thọ trai

Trưởng lão: Vậy hả con? Tới giờ thọ trai rồi…​ (. . .)


507- BỀN CHÍ TÁC Ý XẢ NIỆM

 

507- BỀN CHÍ TÁC Ý XẢ NIỆM

Phật tử 9: Kính thưa Thầy con có bề gì, Thầy lượng thứ Thầy bỏ qua giùm con, thì con cũng tu tập nhưng mà con tu tập không có được, tại vì cuộc sống nó cứ giống như là, hình như là nhân quả hay là cái gì đó, thì nó cứ như 180 độ cứ lật tới lật lui lật hoài thì giống như con nghĩ lại mình được sống từ nhỏ đến khi con trưởng thành, rồi đến khi con có con, thì nó cứ lật hoài vậy, thành thử con không làm kịp, con mới không đi kinh hành được. Thưa Thầy chỉ dạy cho con với ạ.

Trưởng lão: Con chỉ có còn con dùng cái tri kiến để mà xả tâm thôi. Khi mà nó lặp đi lặp lại đó thì con nhắc: “Tâm bất động, thanh thản, an lạc, vô sự. Những cái này lặp đi lặp lại hoài, đừng lặp nữa”, con tác ý nó vậy thôi. Rồi hễ nó đến con tác ý nữa, nó đến con tác ý nữa. Cứ con tác ý như vậy mãi, bền chí, một thời gian sau nó mới có bất động tâm không có gì, chứ không phải là bất động được liền, phải bền chí tu tập. Để cho mình từng phút giây mình có sự yên lặng của nó cũng là may mắn lắm rồi. Chứ không khéo ngồi đó nó cứ niệm này niệm kia nó lặp đi lặp lại hoài, nó làm cho tâm con động. Phải bền chí trong hoàn cảnh nó khó. Cũng như ở đây thì nó có cái hoàn cảnh dễ, nhưng mà cái hoàn cảnh ở trong gia đình nó động lắm, nó không phải yên. Vì vậy mà phải bền chí dùng trong cái pháp để làm.

Trong cảnh động mà mình tu được đó thì nó mới là có cái chất lượng hơn, còn trong cảnh tịnh thì chẳng qua là mình tránh né vậy thôi. Nhưng sự thật ra thì cái duyên phước tuỳ theo, cái phước của mình được ở trong cảnh tịnh thì mình dễ tu, mà cái duyên phước mình không đủ ở trong cảnh động mình cũng vẫn tu được, chứ không phải không, nhưng nó khó hơn một chút. Phải bền chí, phải gan dạ để cho mình vượt qua những cái khó khăn ở trong cái hoàn cảnh khó khăn của mình khó khăn thì con sẽ tu tập được. Không có khó đâu con. Phải bền chí. Nhớ cái câu tác ý mà Thầy dạy, cứ mình tác ý để đuổi tất cả những cái niệm nó lăng xăng lặp đi lặp lại hoài mà nó không dứt. Mình cố gắng như vậy nó sẽ kết quả tốt nữa.

Phật tử 9: Kính bạch Thầy cho con xin được sám hối.


506- THIỆN XẢO GIÚP NGƯỜI ĐI VÀO THIỆN PHÁP

 

506- THIỆN XẢO GIÚP NGƯỜI ĐI VÀO THIỆN PHÁP

(02:00:25) Phật tử 8: Kính thưa Thầy, có một điều gì xảy ra làm khổ con hoài. Con cố gắng tư duy về nhân quả, nhưng mà bây giờ con vẫn chưa thực sự chắc ăn là mình làm đúng hay sai. Thì con có người nhà, một người bác đã từng ở chùa và có khi thích ở chùa này, có khi thích ở chùa khác và còn có một người chị. Thì hồi xưa, khi mà con vẫn còn thường xuyên ghé thăm chị của bác con, thì con mới khuyên rằng là: “Đã không ở chùa thì thôi…​”, ở chùa thì bác con lại thỉnh thoảng cứ lén lút mua chả ăn, mà nhất là từ lúc con được gặp Trưởng lão thì con nói với chị con, khi con không thể nói được người bác này, tại vì vai con nhỏ, cứ mở miệng ra thì người ta cứ nói mình hỗn không, tức là rất là căng. Thì con chỉ nói với chị con rằng là: “Hiển là một người thanh niên to khỏe, Hiển còn bị khùng mà từ ăn mặn chuyển qua ăn chay, vậy thì bây giờ nếu chị đưa bác ở chùa mà làm điều sai đó thì nhân quả chắc chắn sẽ xảy ra”. Rồi bác con bị té gãy chân.

Nhưng mà cái người bác này cũng lạ là theo pháp môn Niệm Phật, thì nói chung là giờ phút này thì con thấy rất rõ là chỉ có đức Thích Ca là có cha có mẹ cụ thể, còn Phật A Di Đà không cha mẹ, tức là cái không cụ thể là cái giả dối thì con cũng góp ý. Nhưng mà đúng sự phản ứng cũng khá mạnh thôi con im lặng.

Thì cái người bác này khi mà xảy ra chuyện như vậy thì chị con chăm sóc. Theo như lời chị con nói thì là tháo ra tốt hơn, mà vả lại hồi xưa con từng chăm sóc cho bố con chứ thực chất là thì chị con chăm sóc cho bác con cũng giống như thế. Nhưng mà bà bác này không hiểu tại sao, giống như gần chết sao mà bác nói nặng, nói những lời ác độc, cay độc. Thì bị suốt mấy tháng thì con mới nói với chị con là như vậy. Bây giờ trong đầu con thì con suy luận thì không biết là đúng sai, con nói là có bi, có trí, có dũng. Thì bây giờ bi chị và Hiển đã từng thực hiện, trí thì mình cũng phân biệt rõ cái việc thiện ác, bây giờ dũng thì nghe lời Hiển đi, bỏ bà này đúng hai mươi bốn tiếng đồng hồ, không bỏ luôn nhưng mà tại vì chê. Thì con mới nói con hãy thử bỏ về nhà Hiển ở hai mươi bốn tiếng đồng hồ, nói rõ cho bác nghe là bây giờ bác la chửi nó hoài, cháu đi đúng hai mươi bốn tiếng đồng hồ cháu quay lại, để xem bà đó tiêu tiểu ở một chỗ coi coi bà đó có còn cảm thấy rằng là mình là người ác nữa hay không, để bác phải nhận ra cái sự phục vụ của mình đó là thiện pháp.

Cũng như ngay đối diện nhà con có một cái người làm rất là siêng mà nhà lầu đó trả lương có triệu hai sau này tăng trăm ngàn, triệu ba. Mà cái bà đó nuôi lâu quá là lâu, cái sau đó bà đó bỏ đi mới có một tháng, hai tháng bây giờ gọi về trả lương triệu tám.

Thì con mới nói với chị con là chị bỏ đi, không phải em kêu chị bỏ luôn mà mất Đức Hiếu Sinh. Nhưng chị bỏ đúng hai mươi bốn tiếng đồng hồ để cho bà này tiêu tiểu, cho bà nhận ra thiện và ác cái đã, rồi lúc đó là chị vẫn cứ làm. Thậm chí nếu bà cứ ác thì con nghĩ vẫn là trả cho hết cái nhân quả đi.

Thì con đã nói cái câu đó tối ngày hôm qua, thì thưa Trưởng lão con cũng, lòng con cũng bán tín bán nghi nhưng mà con nghĩ là, tại vì xưa nay con chăm sóc ai hoặc là con đến với ai, con cố gắng bằng trái tim con hết, chứ con không muốn là lừa đảo, nhất là từ lúc mà đến được gặp đức Trưởng lão ba năm nay, nhưng mà con nghĩ rằng có những cái ác pháp mà nó lừng lên thì mình phải như thế. Rồi sau đó mình vẫn chăm sóc cẩn thận. Thì con nói như vậy thì Trưởng lão chỉ dạy cho con biết là con sai chỗ nào? Và điều chỉnh như thế nào để mà cho nó được thuận cái duyên cho chị con.

(02:04:39) Trưởng lão: Thì sự thật ra thì không phải là cái điều mà con thiện xảo như vậy không phải là cái ác pháp đâu con, để giúp cho người ta trở về với cái thiện pháp. Cái điều đó điều đúng chứ không có sai đâu con. Mình phải thiện xảo, khéo léo mọi cách để cho mình chuyển biến để thay đổi người ta đi vào cái thiện pháp, chứ không là cái điều đó là điều ác pháp. Một lần người ta có một cái gì đau khổ thì người ta mới thấy được cái sự đau khổ đó thật sự là cái ác pháp, chứ còn không khéo người ta rằng thấy ác pháp không có. Cho nên những cái điều mà con góp ý trên cái điều tốt chứ không phải điều xấu đâu con. Cho nên không phải là cái điều đó mà con dạy người khác bảo bỏ như vậy là bỏ bê, không phải đâu. Đó là cái điều kiện để chuyển biến thay đổi cho cái người mà đang thọ ác pháp để cho bà nhận xét được cái ác pháp. Cái điều đó tốt con.

Đó là cái thiện xảo ở trong Phật pháp để giúp cho cái người đó, nếu mình không có bị một cái sốc hoặc người đó không bị một cái sốc gì hơn thì người đó coi như là không có thiện ác, người ta sẽ sống trong cái ác pháp hoài, người ta không hết. Mình tạo cho người ta có cái sốc để người ta biết cái thân vận mà ác thì sẽ gặp những cái điều ác. Còn bổn phận làm thiện thì mình luôn luôn lúc nào mình cũng giúp đỡ cho chị mình, nhưng mà phải biết cách chứ không khéo mình bị lôi cuốn trong ác pháp luôn. Thí dụ như một người làm ác mà mình chăm sóc này kia đầy đủ thì đúng là mình thiện rồi, nhưng mà mình cứ để như vậy người ra ỷ lại, tôi làm ác mà bây giờ tôi vẫn còn có người chăm sóc đàng hoàng, đó thì cái điều kiện con góp ý với chị, đó là cái thiện xảo ở trong cái thiện pháp thôi, chứ không phải là ác pháp.

Phật tử 8: Con nói đúng hai mươi bốn tiếng đồng hồ là quay về, …​ tại vì nó là nhân quả Thầy, người nhà của mình mà, chứ không phải con kêu bỏ luôn.

Trưởng lão: Nó vậy đó.

Phật tử 8: Con kêu chỉ nói đúng hai bốn tiếng.

Trưởng lão: Thì cái đó là cái tốt thôi để cho biết, biết thân thôi đặng rồi để mình chuẩn bị cho cái tương lai, về sau là biết được những cái điều thiện điều ác.

Phật tử 8: Cũng như chẳng hạn như có những lúc con bệnh mà vợ con chăm sóc cho con, thì lúc đó là con được một tô cháo nóng hay một ly nước nóng là lúc đó con cám ơn liền tại con tự nghĩ trong tâm con giờ phút này mà người ta còn chăm sóc mình, tức là người ta tốt với mình. Bởi vậy con mới ngạc nhiên: “Ủa tại sao lại có chuyện ngược đời vậy, chăm sóc kỹ mà lại tối ngày chửi hoài, kỳ quá”. Con thấy con không có làm điều đó là sao ủa không hiểu sao suy nghĩ trong đầu họ nghĩ cái gì mà họ cứ làm điều đó.

Và điều thứ hai nữa là cũng hôm nay cho phép con được sám hối với Thầy là pháp của Phật con chưa thật sự ứng dụng một cách đàng hoàng …​(. . .) thành ra nó dẫn đến là cái kết quả…​ Mặc dù là con được gặp Trưởng lão, thì Trưởng lão nói rằng con chưa bỏ được gì, nhưng mà cũng giống như là một núi xi măng cũng khiêng ra được một hai bao thôi, nhưng mà dù sao hôm nay con có cái duyên, thì bản thân con bắt đầu tập áp dụng thì có những lúc mà vợ con cũng nói trái ý nghịch lòng hay gì đó, con cũng tự dằn mình tự vui vẻ, nhưng mà con thấy là hiệu quả nó đến có đó là tiếp tục nhưng mà chưa được nhiều. Vậy hôm nay cho con được sám hối, đó là cái lỗi cá nhân con, con quyết tu trước pháp Phật.

(02:07:48) Trưởng lão: Ừ. Bây giờ ráng về giữ năm giới con. Mình sống trong cái nhân quả, mà nên lúc nào mình cũng phải tươi vui về nhân quả. Mình xả tâm rồi thì những cái lúc yên tịnh ở trong gia đình của mình, thì mình tập nhiếp tâm, mình tập mình nhiếp tâm trong hơi thở: “Hít vô tôi biết tôi hít vô, thở ra tôi biết tôi thở ra”. Tập ít thôi chừng khoảng độ mười phút đừng tập nhiều, rồi sau khi đặng cho nó quen dần với hơi thở, sau đó rồi mới tập với cái tâm bất động, thanh thản, an lạc, vô sự của mình. Có vậy thôi đó không có gì, với đọc kinh sách nữa, kinh sách Thầy viết. Đọc cái gì không hiểu con ghi lại để rồi có dịp gặp Thầy sẽ hỏi. Thì qua kinh nghiệm tu tập của mình, mọi sự tu tập có cái gì mà không biết thì hỏi, Thầy sẽ chỉ dạy giúp cho để cho mình thông suốt mà không phải sai.


505- TÁC Ý ĐỂ LOẠI BỎ TÂM SÂN

 

505- TÁC Ý ĐỂ LOẠI BỎ TÂM SÂN

Phật tử 7: Dạ, mô Phật, con nghe Thầy dạy về nhân quả, Thầy giảng về nhân quả thì con cũng hiểu, nhưng mà con chưa có thông hiểu hết. Là con có đối xử với con con là nó cũng chăm học chăm làm, nhưng mà cái lúc mà con làm ăn thất bại rồi lâm vào cảnh khốn khó đó, thì con hay sân giận, con hay hằn học, nhiều khi mà con nói chung con sân giận con đánh cũng dữ dội lắm, mà con con thì nó cũng không có thái độ gì mà xấu, nhưng mà nhiều khi con nghĩ lại đó con …​ ân hận, ray rứt, như vậy là con có bị ảnh hưởng cái nhân quả, quả báo không? Dạ bạch Thầy, có thể dạy cho con làm cách nào để con hết cái ân hận, ray rứt đó vậy.

Trưởng lão: Thì coi như là cái sự việc mà nó xảy ra rồi thì con sẽ ân hận, những cái điều kiện con làm đó là đúng con. Ân hận, rồi con cứ thường nhắc từ đây về sau mình phải ôn tồn, mình phải nhẹ nhàng, đừng có nên làm điều đó nữa.

(01:57:31) Phật tử 7: Con thương con con lắm mà sao con có cái tánh sân hận.

Trưởng lão: Bởi vì sân đó, bởi giận tức lắm.

Phật tử 7: Không vừa ý con là con dữ dằn con đánh dữ.

Trưởng lão: Con nhắc tâm, con cứ hãy kêu nó vậy đó. Thì bình thường, hồi đó thì con không nhớ đâu, khi mà bình thường rồi con biết hối hận rồi đó thì con nhắc con nhắc con: “Từ đây về sau mình phải ôn tồn, nhã nhặn với các con để tội nghiệp, mình thấy mình cũng có cái lỗi của mình, mình sân”, con cứ nhắc nó vậy, con tác ý con nhắc con. Lần lượt nó thấm nhuần tới đó nó hết rồi con. Mình phải bền chí tập luyện nhân quả thì mình mới thay đổi nhân quả thì phải bền chí mới được, bền chí tác ý con, mà con hối hận đó là cái điều tốt để con trở thành người tốt đó con. Chứ nhiều khi con xảy ra con đánh con con rồi, thì con thấy như bình thường không có hối hận trong lòng con nữa, mà con biết hối hận đó là có cái hướng tốt của con đó con.

Phật tử 7: Dạ mà con nhận thấy là con như vậy con sai, nhiều khi con cũng nói với con con là con "sorry" (xin lỗi) con hỷ xả cho con, cũng như là xả bỏ cho con vậy đó, nhưng mà con con thì nó cũng vui vẻ. Nhưng mà có những lúc nó lâu lâu quá con rầy la nó điều gì, nó bực dọc nó vẻ hằn học lại mà nó bớt lễ phép, vui vẻ, hồn nhiên như hồi còn nhỏ. Vậy con thấy là cái đó do cái sai lầm của con.

Trưởng lão: Đúng vậy con.

Phật tử 7: Thầy dạy con, không biết là con làm cách nào để tốt hơn.

Trưởng lão: Bây giờ đó, thì trước tiên đó thì con đến đây con quỳ trước Thầy con xin sám hối những cái lỗi lầm. Cái thứ hai đó con về con tác ý: “Từ đây về sau mình phải sửa mình, không có dùng cái lời nói không có tức giận nữa nha, cái tâm phải như nước lạnh vậy đó, như đất, không có giận hờn, không phiền não”. Con thường…​ Biết cái tánh của mình rồi mà, thì hay hoặc là con thường xuyên con tập như thế này, con biết cái tâm sân của con như vậy đó, thì con buổi tối đó con vào ở trong cái…​ Khi mọi người đều ngủ yên giấc hết rồi thì con, riêng con ngồi dậy con sẽ tu tập như thế này, con ngồi bán già, rồi con tập: “Quán từ bỏ tâm sân tôi biết tôi hít vô, quán từ bỏ tâm sân tôi biết tôi thở ra”. Con nhớ con tập từ một tháng đến ba tháng. Đêm nào con cũng tập một buổi chừng cỡ khoảng ba mươi phút thôi. Con quán từ bỏ tâm sân, sau một cái thời gian một tháng, hai tháng đến ba tháng, con thấy cái tâm sân con sẽ không còn có nữa con. Từ bỏ rồi con. Chứ còn bây giờ mà nếu không có phương pháp thì con có tác ý đi nữa rồi, đụng chuyện con cũng không dằn được con. Cho nên vì vậy mà muốn quyết tâm bỏ, muốn thấy được cái, những cái lỗi của mình đối với các con của mình rồi, rồi con biết hối hận vậy đó, thì buổi tối nào con cũng nhớ cái câu mà Thầy dạy: “Quán từ bỏ tâm sân tôi biết tôi hít vô, quán từ bỏ tâm sân tôi biết tôi thở ra”, rồi con hít vô thở ra, rồi con tác ý câu đó nữa, rồi hít vô thở ra khoảng ba mươi phút con nghỉ. Nó sẽ thấm nhuần ở trong tâm con bằng cái từ bỏ tâm sân đó con. Con không có sân.

Phật tử 7: Dạ con xin cám ơn Thầy.


504- GIỮ GIỚI ĐỂ CHUYỂN ĐỔI NHÂN QUẢ

 

504- GIỮ GIỚI ĐỂ CHUYỂN ĐỔI NHÂN QUẢ

(01:55:24) Phật tử 6: Nhiều khi con tự thấy bản thân con không chuyển hoá được, thế rồi con lại nghĩ ngược lại con nói: “Cái đó là nhân quả của mình thôi đi”, thì giống như con chấp nhận thì con lại có cái suy nghĩ như vậy.

Trưởng lão: Được. Con chấp nhận vậy để cho tâm con có an.

Phật tử 6: Dạ.

Trưởng lão: Nhưng mà con làm theo cái đúng của cái đường lối dạy bảo mà chồng con nghịch ý cái điều đó đi mà con sống đúng trong cái giới luật, thì lần lượt con sẽ tìm cách con sẽ hướng dẫn, con sẽ nói. Mới đầu thì nó chướng nhưng mà cứ thấy con, khuyên con, thí dụ bây giờ trong gia đình chỉ có mình con ăn chay thôi, còn chồng con thì không ăn chay. Nhưng mà mỗi lần mà khuyên con bảo ăn mặn này kia thì con nhất định là không ăn, mình phải ôm chặt pháp, thà chết chứ không phạm giới mà, cho nên ai khuyên, không làm theo và đồng thời con sẽ lôi kéo những người đó nữa. Đó nó như vậy. Cho nên vì vậy mà lấy giới để mình chuyển biến thay đổi nhân quả. Có năm giới thôi.


510-BAN KINH SÁCH TU VIỆN CHƠN NHƯ.

  510-BAN KINH SÁCH TU VIỆN CHƠN NHƯ. Kinh sách của Tu viện Chơn Như chỉ kính biếu không bán . Phật tử cần kinh sách của Tu viện Chơn Như ...