506- THIỆN XẢO GIÚP NGƯỜI ĐI VÀO THIỆN PHÁP
(02:00:25) Phật
tử 8: Kính thưa Thầy, có một điều gì xảy ra làm khổ con hoài. Con cố gắng
tư duy về nhân quả, nhưng mà bây giờ con vẫn chưa thực sự chắc ăn là mình làm
đúng hay sai. Thì con có người nhà, một người bác đã từng ở chùa và có khi
thích ở chùa này, có khi thích ở chùa khác và còn có một người chị. Thì hồi
xưa, khi mà con vẫn còn thường xuyên ghé thăm chị của bác con, thì con mới
khuyên rằng là: “Đã không ở chùa thì thôi…”, ở chùa thì bác con lại
thỉnh thoảng cứ lén lút mua chả ăn, mà nhất là từ lúc con được gặp Trưởng lão
thì con nói với chị con, khi con không thể nói được người bác này, tại vì vai
con nhỏ, cứ mở miệng ra thì người ta cứ nói mình hỗn không, tức là rất là căng.
Thì con chỉ nói với chị con rằng là: “Hiển là một người thanh niên to
khỏe, Hiển còn bị khùng mà từ ăn mặn chuyển qua ăn chay, vậy thì bây giờ nếu chị
đưa bác ở chùa mà làm điều sai đó thì nhân quả chắc chắn sẽ xảy ra”. Rồi bác
con bị té gãy chân.
Nhưng mà cái
người bác này cũng lạ là theo pháp môn Niệm Phật, thì nói chung là giờ phút này
thì con thấy rất rõ là chỉ có đức Thích Ca là có cha có mẹ cụ thể, còn Phật A
Di Đà không cha mẹ, tức là cái không cụ thể là cái giả dối thì con cũng góp ý.
Nhưng mà đúng sự phản ứng cũng khá mạnh thôi con im lặng.
Thì cái người
bác này khi mà xảy ra chuyện như vậy thì chị con chăm sóc. Theo như lời chị con
nói thì là tháo ra tốt hơn, mà vả lại hồi xưa con từng chăm sóc cho bố con chứ
thực chất là thì chị con chăm sóc cho bác con cũng giống như thế. Nhưng mà bà
bác này không hiểu tại sao, giống như gần chết sao mà bác nói nặng, nói những lời
ác độc, cay độc. Thì bị suốt mấy tháng thì con mới nói với chị con là như vậy.
Bây giờ trong đầu con thì con suy luận thì không biết là đúng sai, con nói là
có bi, có trí, có dũng. Thì bây giờ bi chị và Hiển đã từng thực hiện, trí thì
mình cũng phân biệt rõ cái việc thiện ác, bây giờ dũng thì nghe lời Hiển đi, bỏ
bà này đúng hai mươi bốn tiếng đồng hồ, không bỏ luôn nhưng mà tại vì chê. Thì
con mới nói con hãy thử bỏ về nhà Hiển ở hai mươi bốn tiếng đồng hồ, nói rõ cho
bác nghe là bây giờ bác la chửi nó hoài, cháu đi đúng hai mươi bốn tiếng đồng hồ
cháu quay lại, để xem bà đó tiêu tiểu ở một chỗ coi coi bà đó có còn cảm thấy rằng
là mình là người ác nữa hay không, để bác phải nhận ra cái sự phục vụ của mình
đó là thiện pháp.
Cũng như
ngay đối diện nhà con có một cái người làm rất là siêng mà nhà lầu đó trả lương
có triệu hai sau này tăng trăm ngàn, triệu ba. Mà cái bà đó nuôi lâu quá là
lâu, cái sau đó bà đó bỏ đi mới có một tháng, hai tháng bây giờ gọi về trả
lương triệu tám.
Thì con mới
nói với chị con là chị bỏ đi, không phải em kêu chị bỏ luôn mà mất Đức Hiếu
Sinh. Nhưng chị bỏ đúng hai mươi bốn tiếng đồng hồ để cho bà này tiêu tiểu, cho
bà nhận ra thiện và ác cái đã, rồi lúc đó là chị vẫn cứ làm. Thậm chí nếu bà cứ
ác thì con nghĩ vẫn là trả cho hết cái nhân quả đi.
Thì con đã
nói cái câu đó tối ngày hôm qua, thì thưa Trưởng lão con cũng, lòng con cũng
bán tín bán nghi nhưng mà con nghĩ là, tại vì xưa nay con chăm sóc ai hoặc là
con đến với ai, con cố gắng bằng trái tim con hết, chứ con không muốn là lừa đảo,
nhất là từ lúc mà đến được gặp đức Trưởng lão ba năm nay, nhưng mà con nghĩ rằng
có những cái ác pháp mà nó lừng lên thì mình phải như thế. Rồi sau đó mình vẫn
chăm sóc cẩn thận. Thì con nói như vậy thì Trưởng lão chỉ dạy cho con biết là
con sai chỗ nào? Và điều chỉnh như thế nào để mà cho nó được thuận cái duyên
cho chị con.
(02:04:39) Trưởng
lão: Thì sự thật ra thì không phải là cái điều mà con thiện xảo như vậy
không phải là cái ác pháp đâu con, để giúp cho người ta trở về với cái thiện
pháp. Cái điều đó điều đúng chứ không có sai đâu con. Mình phải thiện xảo, khéo
léo mọi cách để cho mình chuyển biến để thay đổi người ta đi vào cái thiện
pháp, chứ không là cái điều đó là điều ác pháp. Một lần người ta có một cái gì
đau khổ thì người ta mới thấy được cái sự đau khổ đó thật sự là cái ác pháp, chứ
còn không khéo người ta rằng thấy ác pháp không có. Cho nên những cái điều mà
con góp ý trên cái điều tốt chứ không phải điều xấu đâu con. Cho nên không phải
là cái điều đó mà con dạy người khác bảo bỏ như vậy là bỏ bê, không phải đâu.
Đó là cái điều kiện để chuyển biến thay đổi cho cái người mà đang thọ ác pháp để
cho bà nhận xét được cái ác pháp. Cái điều đó tốt con.
Đó là cái
thiện xảo ở trong Phật pháp để giúp cho cái người đó, nếu mình không có bị một
cái sốc hoặc người đó không bị một cái sốc gì hơn thì người đó coi như là không
có thiện ác, người ta sẽ sống trong cái ác pháp hoài, người ta không hết. Mình
tạo cho người ta có cái sốc để người ta biết cái thân vận mà ác thì sẽ gặp những
cái điều ác. Còn bổn phận làm thiện thì mình luôn luôn lúc nào mình cũng giúp đỡ
cho chị mình, nhưng mà phải biết cách chứ không khéo mình bị lôi cuốn trong ác
pháp luôn. Thí dụ như một người làm ác mà mình chăm sóc này kia đầy đủ thì đúng
là mình thiện rồi, nhưng mà mình cứ để như vậy người ra ỷ lại, tôi làm ác mà
bây giờ tôi vẫn còn có người chăm sóc đàng hoàng, đó thì cái điều kiện con góp
ý với chị, đó là cái thiện xảo ở trong cái thiện pháp thôi, chứ không phải là
ác pháp.
Phật tử 8: Con nói đúng hai mươi bốn tiếng đồng
hồ là quay về, … tại vì nó là nhân quả Thầy, người nhà của mình mà, chứ không
phải con kêu bỏ luôn.
Trưởng
lão: Nó vậy đó.
Phật tử 8: Con kêu chỉ nói đúng hai bốn tiếng.
Trưởng
lão: Thì cái đó là
cái tốt thôi để cho biết, biết thân thôi đặng rồi để mình chuẩn bị cho cái
tương lai, về sau là biết được những cái điều thiện điều ác.
Phật tử 8: Cũng như chẳng hạn như có những lúc
con bệnh mà vợ con chăm sóc cho con, thì lúc đó là con được một tô cháo nóng
hay một ly nước nóng là lúc đó con cám ơn liền tại con tự nghĩ trong tâm con giờ
phút này mà người ta còn chăm sóc mình, tức là người ta tốt với mình. Bởi vậy
con mới ngạc nhiên: “Ủa tại sao lại có chuyện ngược đời vậy, chăm sóc kỹ
mà lại tối ngày chửi hoài, kỳ quá”. Con thấy con không có làm điều đó là
sao ủa không hiểu sao suy nghĩ trong đầu họ nghĩ cái gì mà họ cứ làm điều đó.
Và điều thứ
hai nữa là cũng hôm nay cho phép con được sám hối với Thầy là pháp của Phật con
chưa thật sự ứng dụng một cách đàng hoàng …(. . .) thành ra nó dẫn đến là cái
kết quả… Mặc dù là con được gặp Trưởng lão, thì Trưởng lão nói rằng con chưa bỏ
được gì, nhưng mà cũng giống như là một núi xi măng cũng khiêng ra được một hai
bao thôi, nhưng mà dù sao hôm nay con có cái duyên, thì bản thân con bắt đầu tập
áp dụng thì có những lúc mà vợ con cũng nói trái ý nghịch lòng hay gì đó, con
cũng tự dằn mình tự vui vẻ, nhưng mà con thấy là hiệu quả nó đến có đó là tiếp
tục nhưng mà chưa được nhiều. Vậy hôm nay cho con được sám hối, đó là cái lỗi
cá nhân con, con quyết tu trước pháp Phật.
(02:07:48) Trưởng
lão: Ừ. Bây giờ ráng về giữ năm giới con. Mình sống trong cái nhân quả, mà
nên lúc nào mình cũng phải tươi vui về nhân quả. Mình xả tâm rồi thì những cái
lúc yên tịnh ở trong gia đình của mình, thì mình tập nhiếp tâm, mình tập mình
nhiếp tâm trong hơi thở: “Hít vô tôi biết tôi hít vô, thở ra tôi biết
tôi thở ra”. Tập ít thôi chừng khoảng độ mười phút đừng tập nhiều, rồi sau
khi đặng cho nó quen dần với hơi thở, sau đó rồi mới tập với cái tâm bất động,
thanh thản, an lạc, vô sự của mình. Có vậy thôi đó không có gì, với đọc kinh
sách nữa, kinh sách Thầy viết. Đọc cái gì không hiểu con ghi lại để rồi có dịp
gặp Thầy sẽ hỏi. Thì qua kinh nghiệm tu tập của mình, mọi sự tu tập có cái gì
mà không biết thì hỏi, Thầy sẽ chỉ dạy giúp cho để cho mình thông suốt mà không
phải sai.